Vợ của bí thư thôn lao vào Dư Tú Hồng, không ngừng tát lên mặt bà ta: “Đồ đàn bà rẻ tiền, dám cắm sừng lên đầu tôi! Cướp bố của con trai tôi!”
Dư Tú Hồng cũng không chịu thua, túm lấy tóc vợ bí thư thôn, bất chấp việc áo quần trên người mình không còn, vừa đ.ấ.m vừa đá.
Bí thư thôn đau đớn đến cả mặt méo mó: “…”
Liệu họ có thể đừng đánh đ.ấ.m trên người ông ta được không?
Chuồng heo to thế này, không đủ chỗ cho các người đánh sao?
Nếu không đủ, còn cả chuồng heo bên cạnh kia mà!
Ông ta phế rồi, hoàn toàn phế rồi!
Đây là lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng bắt gian như thế này, Thuỷ Lang chỉ biết trợn tròn mắt, cứng đơ người.
Những người khác cũng trợn mắt há mồm như vậy, không cần phải cố gắng che miệng cũng không ai phát ra nổi một tiếng nào, thậm chí quên luôn việc cứu người để đi kiểm tra xem bí thư thôn bị đập phế hay là đập chết.
“Chẳng phải con trai của bà cũng cướp bố của con trai tôi à? Đồ đàn bà đê tiện, bà tưởng tôi không biết chắc?”
Lời Dư Tú Hồng vừa dứt, đôi mắt bí thư thôn đang nhắm chặt vì đau đớn đột nhiên trợn trừng, dường như không cảm nhận được cảm giác đau nhức từ phần thân dưới. Ông ta túm lấy tóc của Dư Tú Hồng, hét lớn: “Bà vừa nói cái gì?!”
Vợ của bí thư thôn đứng đờ ra, cơ thể cứng lại, cúng định lặng lẽ đứng dậy né ra. Nhưng ngay giây tiếp theo, tóc bà ta cũng bị túm mạnh, kèm theo tiếng gào giận dữ như sấm vang lên bên tai: “Truyền Cương không phải con của tôi?”
Thuỷ Lang: “…”
Cô cứ tưởng Bí thư thôn sắp c.h.ế.t rồi cơ đấy.
Không phải người ta vẫn nói rằng, đàn ông mà bị đá vào "cái đó" thì mất nửa cái mạng sao?
Vậy mà tảng đá to như thế đập xuống, mà ông ta vẫn còn có thể hùng hổ thế này.
“Con trai của Trịnh Đại Trụ!” Dư Tú Hồng tức giận chỉ vào hai người đang sững sờ: “Hai đồ hèn mạt này, đã cắm sừng lên đầu chúng tôi từ lâu rồi! Anh ta giúp nuôi con trai của Trịnh Đại Trụ bao năm nay, yêu thương nó như vàng như ngọc, bây giờ còn bị các người làm hỏng đời luôn! Hu hu…”
Nghĩ đến đây, nói đến đây, Dư Tú Hồng không kiềm chế được, òa khóc.
“XXX tổ tông nhà bà!!!”
Bí thư thôn bất ngờ đẩy Dư Tú Hồng ra, từ dưới đất bò dậy, định lao vào đánh Trịnh Đại Trụ nhưng vừa bước một bước đã ngã sấp mặt, ôm lấy phần thân dưới kêu rên: “Tao sẽ g.i.ế.c hết chúng mày!! Tao sẽ cho chúng mày vào tù, xử b.ắ.n hết chúng mày!!”
Trịnh Đại Trụ giật b.ắ.n người, chợt nhớ ra em rể của bí thư thôn là một quan chức lớn ở thành phố!
“Xử b.ắ.n chúng tôi? Các người cũng sẽ bị xử bắn!” Vợ của bí thư thôn bị dọa sợ đến mức nuốt nước bọt liên tục: “Nhìn bộ dạng các người kìa, trần như nhộng bị chúng tôi bắt quả tang, bây giờ trong bụng lại còn mang thai con hoang, làm loạn quan hệ nam nữ, mà ông ta còn là cán bộ! So với chúng tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều!”
Quả không hổ là vợ quan.
Năng lực phản ứng thật sự rất nhanh.
Thuỷ Lang và người trong thôn đều nghĩ như vậy.
Quả nhiên, bí thư thôn không nói gì nữa, Dư Tú Hồng cũng không nói gì, cả hai đều thở dốc.
Trịnh Đại Trụ và vợ bí thư thôn nhìn nhau, cũng thở dốc.
Không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Đúng lúc Thuỷ Lang định đứng lên tham gia vào màn kịch.
Vợ bí thư thôn lên tiếng: “Đã như vậy rồi, chẳng ai thiệt thòi gì, sau này cứ sống với nhau như thế đi”
Mọi người: “!!!”
Bí thư thôn: “?”
Sống con mẹ bà ấy!
Ông ta phế rồi!
Ông ta phế rồi mà!!
“Cũng phải.” Dư Tú Hồng nhặt cái quần bên cạnh mặc vào: “Chúng ta nói được ai chứ. Bà cặp với chồng tôi, sinh con cho chồng tôi. Giờ tôi cũng cặp với chồng bà, mang thai con của chồng bà. Chỉ khác cái là, chồng tôi chưa từng giúp nuôi con của chồng bà. Sau này, chờ đứa trẻ được sinh ra, để ông ta bù lại là được.”
Bí thư thôn: “…”
Không cần cuộc sống hạnh phúc nữa à???
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất