Nhìn thấy nếp nhăn trên trán anh giãn ra, Thủy Lang mỉm cười rút tay đang nóng rực về: "Dưới nhà còn cơm không? Anh mau xuống ăn đi."
"Không ăn nữa."
"Em đi với anh nhé?"
"Đi."
"..."
Thủy Lang lại thay quần áo lần nữa, ban đêm ở nông thôn lạnh hơn thành phố, cô khoác thêm một cái áo len lông dê rồi bước đến bếp nhỏ của công xã.
Các chiến sĩ công an bận rộn mấy ngày mấy đêm từ hai khu vực vẫn còn đang ăn cơm ở đó.
Nhìn qua thức ăn trên bàn ăn, có thể thấy bữa cơm đã được ăn một nửa, đó là một nồi cháo khoai môn loãng, bánh ngô dẹt, dưa muối, củ cải muối và một món nóng là đậu tằm xào.
"Đội trưởng Chu, tôi còn tưởng anh không ăn nữa, suýt nữa ăn luôn phần của anh rồi." Lý Hoa tay cầm một cái bánh ngô, rõ ràng là đói lả, vừa ăn ngấu nghiến vừa nhìn sang Thủy Lang, liền nở ra nụ cười rạng rỡ:"Chị dâu, không ngờ lại có thể gặp được chị ở đây."
"Lâu rồi không gặp."
Chu Quang Hách ngồi xuống bên cạnh Lý Hoa, cầm một cái bánh ngô, cắn một nửa miếng.
Thủy Lang: "..."
Đã đói đến mức này, lúc nãy còn bảo không ăn.
Cô cầm lấy cái bát sứ trắng xanh sạch sẽ bên cạnh, múc một bát cháo khoai môn lớn, đặt trước mặt Chu Quang Hách: "Ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn."
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Lý Hoa cắn dở một nửa cái bánh, ngẩn người nhìn.
Những công an khác cũng thế, ngẩn người nhìn.
Sau đó, đồng loạt lộ ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Bản thân Chu Quang Hách cũng sững sờ. Được đối xử thế này ở nhà thật sự là rất hiếm. Nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp, anh bưng bát cháo lên, uống một ngụm.
Tiếp theo, lại uống thêm hai ngụm.
Đặt xuống, rồi lại bưng lên, uống thêm vài ngụm nữa.
Các công an: "..."
Chưa xong à?
Ngon lắm hay sao?
Ai mà chẳng có!
Tiếng "soạt soạt" uống cháo vang lên không ngừng, lúc to lúc nhỏ.
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách mỉm cười.
"Công an Thượng Hải có ở đây không?"
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một loạt tiếng hò hét, rồi lại có tiếng "ưm ưm" giống như bị bịt miệng.
Thủy Lang còn đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người ngồi trên bàn đã biến mất sạch sẽ, chỉ để lại bát và bàn đang run rẩy.
Bị tốc độ hành động của mọi người làm cho sững sờ, cô vội vàng chạy theo ra ngoài.
Trong sân công xã, đầy ánh sáng của đuốc và đèn pin, một đám đông nam nữ thanh niên đứng thành hàng, trước mặt họ là một nhóm cán bộ và thôn dân ngăn cản, kéo giữ, không cho bọn họ tiến vào bên trong.
Thấy công an giống như đang chạy ra, nhóm nam nữ thanh niên đột nhiên như ong vỡ tổ đẩy ngã các cán bộ, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Phát hiện không chen qua được, một nữ thanh niên đang mang thai liền cầm đuốc quơ mạnh vào mặt các cán bộ và thôn dân, thành công mở ra một con đường, tiến đến trước mặt Chu Quang Hách.
Chu Quang Hách dừng bước chân lại: "Chúng tôi chính là công an thành phố Thượng Hải, cô có việc gì?"
Một nữ thanh niên ở phía sau vội vàng lên tiếng: "Tôi muốn tố cáo bí thư thôn Hồng Hà, sử dụng thủ đoạn bẩn, bôi nhọ danh tiếng của tôi, ép buộc tôi phải gả cho con trai của ông ta!"
Thủy Lang vừa bước ra liền nghe được câu này, Chu Quang Hách còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã vang lên tiếng tố cáo khác:
"Tôi cũng muốn tố cáo bí thư thôn, ông ta tham nhũng! Ông ta nhận lợi ích của người trong thôn Hồng Hà, nhắm mắt làm ngơ để dân thôn Hồng Hà buôn bán người!"
"Có! Tôi chính là chứng cứ!" Nữ thanh niên mang thai bước lên phía trước: "Tôi vốn là vợ của xã viên Lý Hồng Vệ ở thôn Hồng Hà. Chồng tôi qua đời do một tai nạn, bố chồng tôi là Lý Nhị Công liền bán tôi sang thôn Hậu Sơn. Tôi tố cáo với bí thư thôn nhưng không có kết quả, còn bị cưỡng ép đưa đến thôn Hậu Sơn. Sau này tôi mới biết Lý Nhị Công nhận 300 đồng, trong đó đưa cho Lý Hổ 100 đồng! Tôi có chứng cứ! Đây là giấy tờ lúc đó họ lập với nhau!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất