Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Người dân trong thôn thấy tình thế như vậy cũng đồng loạt giơ tay bỏ phiếu, ngoại trừ bà lão Khương. Bà ta không bầu cũng không nói gì, chỉ rụt cổ ngồi đó nghiến răng nghiến lợi.

 

"Tốt lắm, 90% mọi người đã bầu cho Thái Trân. Chúc mừng Thái Trân trở thành Trưởng thôn mới của thôn Hồng Hà!"

 

Thái Trân không ngờ rằng có ngày mình lại được như thế này. Cô ấy nghẹn ngào nói:

 

"Tôi nhất định sẽ giúp thôn Hồng Hà phát triển, để mọi người đều có quần áo, ngày nào cũng được ăn cơm gạo trắng!"

 

Tiếng vỗ tay tự phát vang lên rộn ràng. Những lời này đúng là chạm đến mong ước trong lòng người dân trong làng.

 

Ai mà không muốn ngày nào cũng được ăn cơm trắng chứ? Đó là mơ ước của tất cả mọi người!

 

Cuối cùng, Thủy Lang hỏi mới biết trước đây thôn Hồng Hà chưa từng có Chủ nhiệm hội Phụ nữ. Thế là mọi người lại bầu ra một Chủ nhiệm hội Phụ nữ, để chị em trong thôn có việc gì đều có thể tìm đến.

 

Khi tan họp, tiếng reo hò vẫn không ngớt.

 

Trong tiếng reo hò ấy, một số cụ già trong làng thì thầm với nhau:

 

"Trong thôn chúng ta  bây giờ thành nơi phụ nữ làm chủ rồi, nghìn năm qua, đây đúng là lần đầu tiên."

 

"Không có đàn ông, phụ nữ có làm nổi việc ngoài đồng không? Nói ra sợ người ta cười thối mũi!"

 

"Đúng vậy, đã chọn phụ nữ thì cũng phải chọn người mà cả thôn nghe lời chứ, ví dụ như tôi..."

 

"Bà nội!"

 

Bà già Khương đang tụ tập thì thào với mấy cụ già trong làng, giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn Thủy Lang.

 

"Gọi tôi làm gì?"

 

Thủy Lang tò mò hỏi:

 

"Ở trong thôn, bà nội nói gì cũng đặc biệt có trọng lượng, đúng không?"

 

Mắt bà lão Khương sáng lên, nghĩ rằng cháu mình còn nhớ đến bà:

 

"Đúng rồi, tất nhiên là thế. Bà nội sống ở thôn này cả đời rồi, đi đâu cũng được người ta tôn trọng, nói gì cũng có người nghe, không ai dám không nghe cả!"

 

"Tôi muốn ăn thịt lợn."

 

"Thịt heo? Cái đó cháu cần gì hỏi bà, cứ đi mua thôi. Cháu có nhiều tiền, nhiều tem phiếu mà."

 

"Tôi muốn ăn tiệc mổ lợn." Thủy Lang chép miệng: "Trước đây nghe nói ăn được thịt của tiệc mổ lợn, những loại thịt khác đều nhạt nhẽo hơn. Bà đi kiếm một con lợn, làm tiệc mổ lợn đi."

 

"Kiếm một con lợn?" Bà lão Khương trố mắt nhìn, gần như trợn tròn mắt: "Một con? Cháu nghĩ bà là thần tiên à? Đồ gì trong đội sản xuất cũng thuộc về tập thể, kể cả một ngọn cỏ trên núi, chứ đừng nói một con lợn. Lợn phải nuôi cả năm, đến Tết mới g.i.ế.c chia cho xã viên, nhà nào được một cân đã là chuyện tốt rồi, còn tiệc mổ lợn... Bà còn chưa từng được ăn tiệc mổ lợn đây này!"

 

"Tôi biết bà có cách kiếm được nên mới đến tìm bà."

 

Thủy Lang nhìn nhóm thanh niên trí thức và xã viên đang vui mừng rạng rỡ, nói:

 

"Nếu bà không đi kiếm, tôi sẽ nói cho mọi người biết, con dâu út của bà bị phạt mười sáu năm lao động cải tạo, cháu trai thì ngồi tù, cháu gái cũng phạm tội bị cải tạo."

 

"Mày dám không?"

 

Bà Giang vừa nói xong, đã vừa lập tức quay người đi.

 

"Để tôi thông báo với mọi người một chuyện..."

 

Bà lão quay đầu lại: "Thôi thôi thôi, để bà đi qua thôn Tiền Sơn lấy lợn!"

 

Thủy Lang nhìn đám đông yên lặng, mỉm cười nói: "Tôi mời mọi người ăn tiệc mổ lợn!"

 

"Oa."

 

eyJpdiI6IkxQT1M0aFhMS2tTb3BoTHBCZ2Vscnc9PSIsInZhbHVlIjoiMnl4ZTZ1Y1k1NVJFNE9mNjBCM0ZXTkJWXC9KUXA3aHQwTmtVRTRMUHJkZ3pMSmM4VWxwM1lnZEdnWFM0XC9jREU2VXdFY1RNckJLWXNPUXBPcUJNSXZtTDNPTnFoRTBRTmZyWHY2a2tIUmxIQSsxWkVqaDZvb3MyWnpJRVdzQ1dnVXRyZWhuTVVsQXFXNnU1TFRZVnFkMlBHajJUK2JWT3pDZDY4QkFra3JBWHAxVEZaeDFGSnRBWkVwaVBXc3RTT1ZwYXJhNm5IYUt2QzQwdlZqODRRTWx3d2VtZ0N3TEgzVk1HVElKVm9jN0tlUWF3alJiYXJcLzJRTUVHVng4N1VjcHhuMVpEV3podnB1WSsyQ09Qc3RkVG9LTVFXcVRVNkN4MFplamx6UTRERUVUWUppckJpeXpXQmV6V2JXVE5CRzdPQzRnXC80bzFvbmZJQlZqZDIxTFA2XC9zWWJcL1U2OHBTQ1BLZ3hXRUdrVVwvR0lnSmJOWXpGNzRmTEduaFJKV1V1TCtadGd5Rm5Bdlc1UjJLUDBGcWI3MmMzYVVGQ0tjWlJrZVwveXBQR3pIUkR0ZWVJclYxZGd4UVVcL3Yrc0ZvZDlBYmd1XC9MKzJVSGpoRlRnNW5kQmVkeDM5QTEzXC9remhmK0QwMERjSXhsSnNRRT0iLCJtYWMiOiI0NTVjNTU3ODkzNmQzZTNjMzkyNWYxMzJiOWU3NzQ0ZTllYTdkMWZkNDI1NWIwYzNhMWViM2U5ZDhhNmQ3OWYyIn0=
eyJpdiI6IkpzZkJOTWY5THJJZ01cL3RIMUo4VjRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Imc3OEo1ZG1KVW5kZ0tYT0xMNEtWbjl4Q3JaUDhTaXVKNzI3SHZ2bG81ZFpYUldYRFlVa3ZvNGFjWnRwR210cUdCS2pZU1pjYkhzcXpSREVZVzFLN2ZnPT0iLCJtYWMiOiI2NmU5YWVlMDUyZmNlZTM4OThhNjBmMzliM2Q4MGVlNmZjYmQ5NzhjY2Q5MmEzNDYzOWJlYzY0YzYxNThiMWI0In0=

Một con lợn hai trăm cân được dắt tới, bà lão chìa tay ra đòi tiền từ Thủy Lang: "Bà thề với trời, bà không thể trả được số tiền này đâu, cháu phải thanh toán. Ở hợp tác xã bán thịt lợn là tám hào một cân, con lợn này dựa theo giá hợp tác xã thu mua là sáu hào rưỡi một cân, hai trăm cân là một trăm ba mươi đồng. Ngoài ra, người ta còn muốn phiếu vải, phiếu giày và phiếu đường nữa. Cháu tự lo đi.Nếu cháu không đưa, bà sẽ đuổi lợn về."

Ads
';
Advertisement