Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

hủy Lang liếc mắt nhìn Lâm Hậu Bân: "Anh đi đi.”

 

Lâm Hậu Bân co rụt cổ lại, đẩy gọng kính: "Cô ra tay trước đi, tôi sẽ theo sau cô.”

 

“Anh làm sao mà có thể đi theo cô ấy được? Không phải anh còn muốn làm đại ca của cô ấy sao?” Lưu Đức Hoa cười nói: "Hồi đó còn muốn Thủy Lang rót nước cho anh nữa mà.”

 

Nhắc đâu trúng đó!

 

Lâm Hậu Bân rút ra một cái bình nước quân dụng, vặn nắp ra rồi đưa tới trước mặt Thủy Lang: "Uống một ngụm nước đi, hạ hỏa rồi chúng ta vào xử lys bọn họ.”

 

Thủy Lang đẩy bình nước ra, nhìn cái chòi cỏ mới dựng trước mắt: "Chuyện này là sao đây? Nghỉ có một cuối tuần mà lại mọc thêm vài cái nữa? Lý Đại Đầu!”

 

Lý Đại Đầu đang trốn ở cửa liền giật mình, không muốn ra nhưng cũng không dám không ra: "Gọi tôi làm gì chứ?”

 

“Tôi đang hỏi anh, chuyện này là sao?”

 

“Tôi làm sao mà biết được, tôi đâu thể ngày nào cũng canh chừng bọn họ.” Lý Đại Đầu thấy Thủy Lang sắp nổi giận, càng không dám ló đầu ra. 

 

Bình thường không nổi giận đã hung dữ như thế, giờ mà giận thật thì càng đáng sợ hơn. Anh ta rụt người vào trong: "Hình như có hai nhóm người tới, một nhóm nói cô bỏ chạy, một nhóm nói chính phủ sẽ bồi thường, phá đi xây lại, nên, nên bọn họ muốn chiếm thêm đất để lấy được nhiều tiền hơn.”

 

“Phá dỡ? Bồi thường? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, trong cái đầu to như vậy chứa toàn thứ gì thế, nghe gió là tin mưa, người ta nói gì cũng tin.”

 

Không đợi Lý Đại Đầu giải thích, Thủy Lang liền nói tiếp: "Gọi hết mọi người ra đây, tập trung ở trung tâm khu phố, tại sao cứ thấy tôi là trốn như vậy chứ?”

 

“Lại là tôi.”

 

Lý Đại Đầu lầm bầm một câu, cô giống như Diêm Vương vậy, ai mà không sợ cô, tất nhiên là thấy cô phải tránh xa rồi. Lầm bầm xong, anh ta men theo bờ tường đi gọi người.

 

Mười phút sau, cư dân khu Bình An đều tập trung lại.

 

Trung tâm khu phố vốn dĩ là nơi được chừa ra làm trung tâm văn hóa, là vườn hoa, là đình nghỉ mát. Bây giờ toàn bộ đều bị thay thế bởi những căn nhà tạm sắp sập, những chòi cỏ được dựng lên.

 

Có người gấp rút xây thêm nhà vì con trai kết hôn mà không đủ chỗ ở, có người xây thêm vì bếp hay nhà vệ sinh không đủ dùng, thậm chí còn có người dựng hàng rào trồng rau, hay làm mái che để ở tạm. Bên trong những căn nhà này ngoài giường tầng, giường đơn, rương hòm, đệm gỗ dùng để ngủ, còn chất đống các loại đồ đạc linh tinh.

 

Xô cũ, nồi cũ, bếp cũ, rương vỡ, kệ sơn tróc, xe ba bánh thiếu tay cầm, thiếu lốp, phích nước thiếu ruột, tóm lại là bừa bộn không tưởng, thứ gì cũng có, thứ gì cũng tiếc không nỡ vứt.

 

Mặt đất từ khi xây dựng xong chưa từng lát xi măng hay đá cuội, vẫn là đường đất. Người qua lại nhiều, một phần bị dẫm thành lối đi trơn nhẵn nhưng không bằng phẳng, lồi lõm đầy hố nước. Những chỗ trũng đọng toàn nước bẩn, bốc mùi hôi thối, giẫm vào là bùn b.ắ.n khắp chân.

 

Vì gần sông Tô Châu, mà mùa mưa ở Hộ Thành lại dài, nên cư dân khu Bình An không được sạch sẽ, chỉnh tề như các khu phố khác. Ai nấy đều trông lôi thôi, nhếch nhác.

 

Trong lúc Thủy Lang quan sát, lông mày cô nhíu chặt, sắc mặt cũng trầm xuống.

 

Thấy cô như vậy, cư dân khu Bình An không ai dám thở mạnh. Trong lòng, họ lôi cả tổ tiên mười tám đời của Lý Đại Đầu ra mà chửi mắng.

 

Bị gọi thì tự đi đi, sao lại kéo cả bọn họ vào?

 

“Căn nhà này là ai xây?”

 

Thủy Lang đột nhiên cất tiếng, cư dân khu Bình An đồng loạt giật thót, người còn chưa kịp phản ứng thì tay đã chỉ ra ngoài.

 

Vương Lão Mạo bị vô số ngón tay chỉ vào suýt nữa chửi thành tiếng. Đây là cùng hội cùng thuyền đây sao?

 

"Tôi... tôi... làm sao, làm sao vậy?"

 

Thủy Lang đứng dưới chòi cỏ, ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu qua các khe hở như qua một cái rây: "Ông dựng cái này để làm gì?”

 

eyJpdiI6Ikhxbk5yOCs2cnc0cnVUSUFQQm5lZEE9PSIsInZhbHVlIjoiMVk5XC9rMWZpK1JVRGRkSnVjQ0VvcUc1OEdIXC9JTXRJdmtSdzU5SGpYNmFkRmtrMmV1b3BTQ2hwbTkzMHRaaEhzZGpuamo2QWV5R0kyeVk2T3dhVEp1T3E2QklINldOVjBjem5HRFo0clpPRnd4a1VpSG53WGtraFVieDhiZTFqU2hsRkl1elZqZktOdnhKRVpxUzRBN0IrWWxNa3pNeXJQRlVibkhPUjBEalEyZkxSc1wvWE5sSlwvTFVFZmF4ZjF1KyIsIm1hYyI6ImFhNTU2YzRlOWY5ZWUwMzdiNDQxZDA4NmNhNGJmNmY0NWFjNjQwYTc0NDY3NzYwMjdhYWNiYTllNzI4ZTliOWQifQ==
eyJpdiI6IkVBUU5CaG9YK2tkMFZ0dmtXanZsOUE9PSIsInZhbHVlIjoiMGdPeHFZNUZBU2w3aU1pRTRDb3hXRlBpdU5Ld3BjQkhHMmdyOEkxM2dycEt4VGtnWGsyUUdBQnJpY2dVN1RtcUxTbEl3Wlh5YUJHQ05WUkZiMWlCbFE9PSIsIm1hYyI6Ijc0ODdjMzJmMDc4YjM3NmJiNzA4YTY2Nzg4NDAwNjU4ZDI0YTI0M2JjYjdmYjNkNmUwZmU1Y2U0OGRjNzU1YWUifQ==

“Vào trong đi.”

Ads
';
Advertisement