Vương Lão Mạo chậm rãi lết vào bên trong, đứng ngay ngắn rồi nhìn về phía Thủy Lang: "Tôi vào rồi đây.”
Thủy Lang không để ý đến ông ta, bước ra ngoài, nhìn mọi người mà không nói lời nào.
Khi mọi người bắt đầu thấy chột dạ, ánh mắt né tránh, còn Lý Đại Đầu thì mơ hồ không hiểu chuyện gì, muốn bước lên hỏi, thì bất ngờ, Thủy Lang đá mạnh một phát vào cây cột của chòi cỏ.
“Rầm.”
“Á.”
“A!!!”
Chòi cỏ đột ngột đổ sập, đè lên người Vương Lão Mạo bên trong.
Cư dân khu Bình An sợ hãi nhảy dựng lên, mặt mày tái mét, hoảng hốt chạy tới định kéo chòi cỏ ra xem ông ta sống c.h.ế.t thế nào.
Người phụ nữ này quá mạnh tay rồi!
Lý Đại Đầu đưa tay vỗ n.g.ự.c thở phào.
Anh ta biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện xảy ra!
“Giờ mới biết lo lắng à?” Thủy Lang chặn mọi người lại: "Lúc xây thì sao không lo? Những căn nhà xây trái phép kiểu này, tôi chỉ đá nhẹ một cái đã đổ sập, đè cả người bên trong. Vương Lão Mạo chỉ là một lão già độc thân, một mình một phòng cũng đủ ở, ông ta cần gì mà phải xây thêm cái nhà trái phép này? Ông ta xây, các người cũng đồng ý. Hôm nay không đè c.h.ế.t ông ta, các người không sợ mai mốt có trẻ con đi ngang qua, bị đè đến gặp chuyện chẳng lành à?”
Những cư dân đang vội vàng chạy đến giúp Vương Lão Mạo đều khựng lại, im lặng không nói thêm lời nào.
Vương Lão Mạo đang rên rỉ dưới đống chòi cỏ, cũng không dám lên tiếng nữa.
“Cục đang giúp các người giải quyết khó khăn, các người lại làm gì? Còn chưa bắt đầu mà đã định nâng giá à?”
Thủy Lang lại đá một cột chòi khác.
“Rầm”
Một cái chòi cỏ khác sập xuống.
Đám đông hét lên, co cụm lại, sợ hãi nhìn Thủy Lang.
Những người xây dựng thì tức tối nhưng không ai dám mở miệng.
“Mơ mộng cũng hay thật! Phá dỡ tái xây dựng? Thật sự phá dỡ thì tới lượt các người sao? Các người gây rối đến mức cả thành phố đều nổi tiếng, tất cả chỗ khác trong thành phố phá hết rồi cũng chưa đến lượt khu Bình An này của các người đâu!” Thủy Lang hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói trước, các người có thể tiếp tục xây thêm mấy căn nhà nguy hiểm này, xem thử có ai đến bàn chuyện phá dỡ với các người không. Đừng nói lâu, mười năm nữa, xem thử đến khi nào thì những khu khác xây xong hết mới tới khu Bình An này!”
Cư dân khu Bình An mặt mày hoảng hốt, co rúm lại run rẩy, nhìn Thủy Lang đang giận dữ.
Trước đây, mỗi lần cô đến, sắc mặt lúc nào cũng rất bình tĩnh. Dù là lần đầu gặp, trong những tình huống nguy hiểm thế nào cô cũng luôn tỏ ra điềm nhiên.
Đây là lần đầu tiên họ thấy cô bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy.
Mọi người đẩy Lý Đại Đầu, muốn anh ta lên giải quyết tình hình.
Lý Đại Đầu nghiêng người, bước tới gần: "Thủy... cán bộ Thủy, không phải nói quận định giải quyết cho chúng tôi sao?”
“Quận giải quyết các người? Thành phố còn không giải quyết, quận làm sao mà giải quyết các người? Các người nghĩ hay quá rồi!” Thủy Lang nhìn chằm chằm vào mọi người: "Nói thật cho các người biết, đừng nói phá dỡ, ngay cả sửa chữa, chỉ cần cấp trên nhìn thấy tên khu Bình An là đơn xin ngân sách lập tức bị bác bỏ.”
“A.”
Ngay lập tức, cả khu Bình An vang lên những tiếng kêu thất vọng pha lẫn kinh ngạc.
Trên mặt một số người già còn hiện rõ vẻ tuyệt vọng.
Dưới chòi cỏ bỗng có động tĩnh, Vương Lão Mạo vén đỉnh chòi ra, bò lên: "Cô không phải đang lừa chúng tôi chứ? Có người đến nói với chúng tôi rồi, chính quyền định phá dỡ, bồi thường và xây dựng lại.”
“Vậy ông cứ tiếp tục chờ đi.” Thủy Lang thậm chí không buồn nhìn ông ta, chỉ quay sang mọi người: "Ai muốn chờ thì bây giờ cứ đi đi, để tôi xem có bao nhiêu người muốn đi, tốt nhất là đi hết, tôi cũng đỡ tốn công.”
Nhìn một hồi lâu, không một ai rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất