“Bố!”
Trâu Luật không thể tin nổi nhìn Trâu Hiền Thực. Ít nhất đã mười mấy năm anh ta không bị ăn tát rồi. Nếu đánh cậu em trai thì cũng thôi đi nhưng anh ta lớn thế này rồi, thậm chí còn đã kết hôn!
Hơn nữa, anh ta là ai chứ? Ở ngoài đường, đi đến đâu chẳng được người khác niềm nở, tôn trọng. Vậy mà bây giờ lại bị đánh trước mặt bao nhiêu người!
Lại còn trước mặt cô gái nhỏ mà anh ta vừa khoe khoang sẽ bảo vệ nữa!
Trâu Hiền Thực liếc mắt ra hiệu cho con trai cả, ý bảo anh ta nhìn ra phía sau: “Con làm cái gì vậy? Sao lại đối xử với em gái như thế?”
Hai người quay đầu lại nhìn vào phòng khách.
Sắc mặt của Trâu Luật lập tức càng thêm khó coi.
Trong phòng khách, một nhóm cán bộ mặc sơ mi trắng, quần áo công chức đang ngồi quanh bàn trà. Tất cả đều kinh ngạc nhìn anh ta.
Thể diện của anh ta bị mất sạch rồi!
Hai ngày nay, đầu óc anh ta hoàn toàn rối loạn, không hiểu được rốt cuộc bố mình muốn làm gì. Mới mấy hôm trước còn nổi trận lôi đình, muốn đưa người ta đến đồn cảnh sát dạy dỗ, bây giờ thì lại làm ra vẻ cưng chiều Thủy Lang trước mặt bao nhiêu người như thế này.
“Con đã làm gì với cô ấy nào?”
Chẳng qua chỉ là định túm lấy b.í.m tóc kéo vào nhà, vẫn chưa kịp làm gì.
Trâu Hiền Thực trừng mắt nhìn con trai cả, muốn mắng anh ta hôm nay đầu óc sao lại u mê như thế. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hỏi tiếp e rằng không biết sẽ còn rắc rối tới mức nào, nên ông ta quay sang vẫy tay gọi Thủy Lang: “Lang Lang, lại đây, đi gặp khách với tôi nào.”
Thủy Lang không nhúc nhích, ánh mắt dò xét nhìn Trâu Hiền Thực.
Nhưng Trâu Hiền Thực đã nhập vai, sải bước vào phòng khách, cười rất sảng khoái: “Mọi người nhìn xem, đây là cháu gái tôi, Thủy Lang. Cô bé hơi nhút nhát, không dám gặp người lạ.”
“Trông quen quen, có phải cô bé từng xuất hiện trên báo vì dẹp loạn ở ngõ Bình An không?”
“Lão Trần, mắt ông tinh thật, trên báo chỉ có một tấm ảnh chụp nghiêng, mà ông cũng nhận ra.”
“Mắt tinh ghê, đúng là cô bé đó rồi. Tôi nghe nói cô bé làm ở Cục Quản lý Nhà đất?”
“Đúng vậy, làm ở Cục Quản lý Nhà đất, cũng chính là nữ anh hùng trên báo.” Trâu Hiền Thực tỏ vẻ tự hào như người cha: “Lang Lang, nếu cháu ngại người lạ thì vào bếp tìm dì Quỳnh đi. Dì Quỳnh đang làm món bánh hoa quế mà cháu thích nhất đấy.”
“Thật vậy sao?” Thủy Lang cười nhạt, không có chút e dè nào: “Nhưng tôi chưa bao giờ ăn món bánh đó.”
Trâu Hiền Thực: “…”
Một nhóm cán bộ nhìn nhau đầy nghi hoặc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Trâu Luật thấy có nhiều người như vậy, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một nửa, vội đứng ra hòa giải: “Bố, con đã nói với bố bao nhiêu lần rồi, đó là bánh ngọt hình hoa quế, không phải bánh hoa quế, chỉ là làm theo hình dáng hoa quế thôi.”
Trâu Hiền Thực vội vàng gật đầu: “À đúng đúng, xem bố này, không thích đồ ngọt nên hay gọi nhầm.”
“Bí thư Trâu, tôi nhớ ông thích nhất là món bánh trôi nước mà? Mỗi lần lên thủ đô họp, họ đều chuẩn bị riêng cho ông một phần, ít nhất cũng bỏ ba, bốn thìa đường trắng vào.”
Một cán bộ nói đùa.
Sân khấu mà Trâu Luật vừa cố gắng dựng lên, thoáng chốc lại bị câu nói đó làm cho lúng túng.
Thủy Lang liếc mắt nhìn cán bộ vừa nói, định nói gì đó thì Trâu Khải đột nhiên chạy từ trên lầu xuống: “Thủy Lang, em về rồi! Mau lại đây!”
Nhớ đến những thứ mua ở quầy tín thác, Thủy Lang ngập ngừng một chút rồi đi về phía Trâu Khải.
Vừa bước ra không bao xa, đã nghe Trâu Hiền Thực nói:
“Quan hệ hai đứa từ nhỏ đã tốt, lớn lên vẫn chẳng thay đổi gì.”
Tâng bốc?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất