Trâu Hiền Thực mắt đỏ hoe nhìn cái rương bị khiêng đi, cả người như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn rương bị đặt lên xe.
Nghe thấy hai tiếng "thùng thùng", sau đó là tiếng cửa cốp xe đóng lại, trái tim ông ta tạm thời trầm xuống, cơ thể cũng theo đó mà mềm nhũn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thủy Lang.
Vừa cảm thấy may mắn vì cái rương chỉ là một chiếc cái gỗ bình thường, người khác không thể biết bên trong là gì, lại vừa thắc mắc tại sao Thủy Lang không mở nó ra trước mặt mọi người, cho ông ta, lại cho cả nhà họ Trâu một con đường sống.
“Lang Lang?” Lý Lan Quỳnh nhìn Thủy Lang.
Ánh mắt như muốn nói: Tiểu tổ tông, mau đi đi!
Thủy Lang liếc bà ta một cái: "Gấp gì chứ, còn giục nữa là tôi không đi đấy.”
Trâu Hiền Thực dùng chút sức lực cuối cùng quát lên với Lý Lan Quỳnh: “Bà đừng có giục con bé!”
Lý Lan Quỳnh: “……”
Bà ta làm vậy là vì ai chứ!
“Mời tôi đến là các người, không cho tôi đi cũng là các người.” Thủy Lang lắc đầu thở dài: "Giờ lại thục tôi đi nữa, haiz, nhà các người thật khó chiều.”
Lý Lan Quỳnh/Trâu Hiền Thực: “……”
Trâu Luật: “……”
Trâu Khải: “???”
“Thôi thôi, chúng ta đi nào.”
Thủy Lang đẩy Chu Quang Hách ra ngoài, đi ngang qua ghế sô pha, vòng sang bàn trà, tiện tay vơ hết kẹo sữa, kẹo cà phê kem, kẹo hoa quế hạt thông, kẹo sô cô la óc chó, kẹo sô cô la rượu, kẹo dừa trong đĩa vào túi. Cô còn cầm theo một nải chuối, bưng luôn cả đĩa hạt hướng dương, rồi bất ngờ quay đầu lại: “Những thứ này mang theo ăn dọc đường được chứ?”
Lý Lan Quỳnh: “Được! Lấy rồi thì mau về nghỉ ngơi đi!”
“Vậy chúc mọi người ngủ ngon nhé. ”
“……”
Cô thì ngủ ngon rồi!
Nhưng có cô ở đây, đêm nay chúng tôi đừng mong ngủ yên giấc!
Thủy Lang đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trâu Hiền Thực, người vừa mới thở phào nhẹ nhõm nhưng vì cô quay lại mà lập tức căng thẳng.
“Bí thư Trâu, suýt thì quên nói với ông, việc ngõ Bình An tham gia cúp Ngọc Lan là do tôi kiên trì và chịu trách nhiệm.”
Lông mày Trâu Hiền Thực lập tức nhíu chặt, đột ngột nghe câu này mà không hiểu có ý gì. Nhưng ngay sau đó, đồng tử ông ta co rút lại: “Cô!”
Thủy Lang mỉm cười, biến mất ngoài cửa.
Tiếng động cơ xe jeep vang lên, dần dần xa đi.
Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh đồng loạt ngã xuống ghế, mất hết sức sống.
Có người vừa nhìn là đã hiểu rõ, có người nhìn lại cảm thấy hoang mang, có người nửa hiểu nửa không, cũng có người hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Tất cả đều đứng bật dậy, há miệng định nói gì đó nhưng lại không biết có nên an ủi hay không. Cuối cùng, đành lấy giọng điệu quan chức ra, xã giao vài câu rồi thức thời rời đi.
“Bố, rốt cuộc là chuyện gì…”
Chát!!!
Một tiếng tát vang dội trong phòng khách nhà họ Trâu.
Lý Lan Quỳnh bị đánh ngã nhào xuống đất, nửa bên mặt lập tức sưng lên, khóe miệng rỉ máu, một vệt m.á.u dài từ cằm nhỏ xuống, chậm rãi nhỏ giọt lên nền nhà.
Ngay sau đó, nước mắt trào dâng, từng giọt nhỏ xuống gạch men, tạo thành những chấm tròn nhỏ.
Tiếng khóc nức nở không thể kìm nén vang lên ngay tức khắc.
Bà ta không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể gào khóc thảm thiết như vừa thoát khỏi một tai kiếp.
Trâu Hiền Thực vớ lấy cái bát nhỏ bên cạnh, định ném xuống đất nhưng bị Trâu Luật – người cao hơn ông ta – chặn lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất