“Bố, đã xảy ra chuyện gì?”
“Đồ đàn bà ngu xuẩn! Tao sống sờ sờ đây mà bị bà ta hại c.h.ế.t rồi! Cả các con cũng vậy!”
Trâu Luật và Trâu Khải nhíu mày, định hỏi mẹ, người đang nằm rạp dưới đất khóc lóc, thì đột nhiên, Lý Lan Quỳnh chống tay xuống đất, chậm rãi bò dậy rồi lao về cuối hành lang.
Cơn giận của Trâu Hiền Thực chững lại, ông ta lập tức sải bước đuổi theo, đi được vài bước thì bắt đầu chạy.
Hai anh em Trâu Luật lớn lên bên cạnh bố, xưa nay luôn thấy ông ta dù gấp đến đâu cũng chỉ sải bước nhanh hơn, chứ chưa từng có lần nào ông ta bất chấp hình tượng mà chạy như vậy.
Đây là lần đầu tiên!
Cả hai vội vàng đuổi theo.
Vừa bước vào căn phòng cuối hành lang, chưa kịp vào hẳn, họ đã nghe thấy tiếng mẹ khóc xé lòng:
“Thủy Lang!!!”
Nền phòng đầy những mảnh gạch vỡ, mẹ bọn họ ngồi bệt ở cửa phòng tắm, hai tay bấu xuống nền bên trong, đầy bùn đất.
Trâu Hiền Thực giận dữ giáng một cú đ.ấ.m lên tường, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, trong mắt ánh lên giọt lệ.
Bố bọn họ... đang khóc!
Điều này khiến hai anh em càng thêm kinh ngạc.
Bọn họ chậm rãi bước vào trong, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng tắm, cả hai lập tức c.h.ế.t lặng.
Phòng tắm này còn lớn hơn cả một căn phòng bình thường. Nền gạch đã bị ai đó dùng sức mạnh phá nát, đập vỡ tung tóe, xi măng gạch vụn bừa bộn khắp nơi. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc nhất chính là những vết lõm nối tiếp nhau trên nền đất.
Dưới ánh đèn, không ít hố lõm kia còn ánh lên sắc vàng rực rỡ.
Lý Lan Quỳnh quỳ rạp xuống đất, mặc kệ bụi bẩn, gạch vụn dính đầy mặt, nước mắt hòa với máu, loang lổ trên những mảnh gạch vỡ.
“Aaaaaa!!!”
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Trâu Hiền Thực chỉ vào Lý Lan Quỳnh, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi đúng là xui xẻo tám đời mới dính vào bà!”
“Bố…” Trâu Khải nuốt nước bọt, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào những hố lõm trên nền đất: “Bố… bố đừng nói với con… đây… đây… tất cả chỗ này… vốn đều là vàng?”
Trâu Luật nhíu mày: “Số vàng này ở đâu ra?”
“Đó có phải trọng điểm không hả?” Trâu Hiền Thực quay phắt lại, chỉ thẳng vào con trai lớn. Giờ phút này, ông ta không còn che giấu gì nữa, biểu cảm, ánh mắt đều toát ra sát ý đủ khiến Diêm Vương cũng phải run rẩy. “Trọng điểm là Thủy Lang đã đào sạch chỗ này! Ngay trước mặt tao! Đường đường chính chính lấy đi! Mà tao còn phải che đậy giúp con bé, còn phải đứng trước mặt bao nhiêu người, trước cả cảnh sát, mà thừa nhận những thứ nó lấy đi đều là của con bé!”
Từng chữ đều được nghiến ra từ kẽ răng, hòa cùng sát khí.
Đối diện với từng lời ấy, Trâu Luật cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng, lông tóc dựng đứng. “Bố, bình tĩnh lại đi.”
“Bình tĩnh? Mày bảo tao bình tĩnh thế nào đây?” Trâu Hiền Thực túm lấy cổ áo con trai lớn, đôi mắt đỏ ngầu, dữ tợn không còn chút dáng vẻ con người. “Đều do con đàn bà vô dụng này! Dẫn sói vào nhà! Nhổ tận gốc rễ của tao! Giải thưởng Ngọc Lan sắp diễn ra rồi, tao sắp vào Thành ủy đến nơi, giờ tao phải làm sao? Mày nói xem, tao phải làm sao? Đừng nói Thành ủy, ngay cả Quận ủy tao cũng không giữ được!”
“Bố!” Trâu Khải giữ lấy tay cha. “Là Thủy Lang… thì sao chứ? Cô ta có giỏi thế nào cũng vậy, có lấy nhiều thế nào cũng vậy.”
Trâu Hiền Thực buông tay, chậm rãi quay sang nhìn con trai nhỏ, túm chặt lấy cậu ta: “Mày nói vậy là có ý gì?”
“Dù Thủy Lang có lấy bao nhiêu, sau này cũng vẫn là của nhà mình.” Trâu Khải nuốt khan, nhìn cha, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. “Bố quên rồi sao? Cô ts thích con! Từ nhỏ đã thích con! Sau này chúng ta sẽ cư…”
“Đồ ngu!!!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất