Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Trâu Luật quay đầu, bước đến cửa phòng tắm, nhìn những dấu hố chồng chéo dưới nền: “Bố, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu vàng?”

 

“Một miếng cá vàng lớn nặng mười lượng, tổng cộng hai trăm sáu mươi lăm miếng!”

 

“Hít.”

 

Lão Du Điều hít vào một hơi lạnh, mắt sáng rực nhìn về phía Thủy Lang: “Lúc nãy đào ra, tim tôi suýt nhảy ra ngoài, không dám đếm, chỉ sợ có người lao vào cướp mất! Không ngờ lại có nhiều đến thế!”

 

Thủy Lang bước đến bên bao tải, nhìn đống cá vàng lớn bên trong. Mỗi miếng đều nặng gấp mười lần cá vàng nhỏ trong chiếc rương bên cạnh. Một đống vàng lấp lánh chói mắt, khiến người ta không tự chủ được mà trừng lớn hai mắt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

 

“Bảo sao năm đó, một rương cá vàng nhỏ của mẹ tôi lại không đủ để lay động bọn họ.”

 

“Lần này thì cô phát tài rồi!” Lão Du Điều ngồi xổm xuống ôm lấy bao tải vàng, khuôn mặt nhăn nheo cười đến đỏ bừng, lòng đầy phấn khởi: “Chị đại Thủy, từ nay tôi nguyện đi theo chị, vì chị mà sống, vì chị mà chết!”

 

Đột nhiên, bao tải bị ai đó kéo mạnh ra trước, khiến Lão Du Điều ngã sõng soài ra đất.

 

“Chú Hai Chu! Chú làm gì vậy?!”

 

“Thôi nào.” Thủy Lang nhìn Lão Du Điều và cháu trai ông ta, cũng là công nhân bốc dỡ hàng của thương hội ủy thác: "Công lao hôm nay của mọi người, tôi đều ghi nhớ. Nhưng chuyện này, dù tôi đã được minh oan là một nhà tư bản thì tạm thời vẫn không nên để lộ ra ngoài. Sau này tôi còn có kế hoạch quan trọng hơn.”

 

“Chị yên tâm, chị đại Thủy! Tôi với cháu trai tôi sẽ giữ kín miệng.” Lão Du Điều vỗ vai đứa cháu: “Đúng không, Lộ Khai Dương?”

 

“Dạ, đương nhiên.” Lộ Khai Dương cũng sống tại gian nhà trong hẻm Ngô Đồng, cười cười đáp: “Cán bộ Thủy, chuyện này diễn ra công khai, ngay trước mặt một đám cán bộ và cảnh sát, được chuyển ra từ Vườn Hương Chương, tôi chẳng có gì phải lo sợ cả. Nên cô cũng yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không vì hoảng loạn mà lỡ miệng. Mà đã không hoảng loạn thì càng không có lý do gì để nói ra.”

 

Thủy Lang bật cười: “Cảm ơn, từ nay, chúng ta là người một nhà.”

 

Nghe vậy, mắt Lão Du Điều và Lộ Khai Dương lập tức sáng lên.

 

Dù bao năm qua, không ai dám dùng tới vàng.

 

Nhưng từ xưa đến nay, vàng vẫn là tiền tệ vững chắc nhất. Trong tâm trí con người, nó chính là tiền, là thứ giá trị nhất!

 

Huống chi, Thủy Lang không chỉ có một bao tải cá vàng lớn, mà còn một rương cá vàng nhỏ, thậm chí cả một rương nguyên bảo!

 

“Đáng tiếc, rương nguyên bảo này, bên dưới toàn là sách, chỉ có lớp trên cùng là thật, trong đó chỉ có sáu cái là vàng ròng, còn lại đều là bạc thỏi mạ một lớp vàng mỏng.” Lão Du Điều cầm một thỏi nguyên bảo lớn lên, cắn thử một miếng: "Đây đều là nguyên bảo từ thời nhà Thanh, cuối thời Dân Quốc đến đầu thời kỳ lập quốc, phần lớn đã bị nấu chảy, khi đó người ta dùng tiểu hoàng ngư và đại hoàng ngư để giao dịch.”

 

Thủy Lang không hề bất ngờ: “Có vài cái là tốt lắm rồi, mỗi cái này nặng năm mươi lượng, một cái có thể đổi được năm thỏi đại hoàng ngư.”

 

Hơn nữa, những nguyên bảo như thế này, đến vài chục năm sau, không chỉ tính theo giá vàng, mà còn có giá trị cổ vật, ít nhất cũng đáng giá hàng trăm vạn.

 

“Không ngờ cả đời nghèo khổ, cuối cùng lại có ngày được tận tay chạm vào nhiều vàng như vậy.”

 

Lão Du Điều tuy phấn khích, cũng là kẻ thích chiếm lợi nhỏ nhưng lúc này, trong mắt ông ta không hề có chút tham lam nào: “Này, chị đại Thủy, tôi nghe nói Ngân hàng Nhân dân sắp khôi phục giao dịch vàng, giá khoảng mười lăm tệ một gram. Chị có nhiều tiền như vậy, định tiêu thế nào?”

 

eyJpdiI6InVuQ093aHZ6K3A0YkswN1QwMGtpUnc9PSIsInZhbHVlIjoib1l5VE5SV2NPVzJWUWVtVlNMem03M256c0pNXC9ZSTJRRWc4MWFnUmtuaEt3NWJFQ3RWOFpTZTU4czBTQmhGNjM5S2pqMDJ6RDZJblE4YUhlMDdJb1wvajhLMFhVNFl4aUloNE5rOWtiRkJ5R2NtemhlSkcrNm5IVWh6SHk3MTlUWVh6TE8yS3ZyZGtaMEdXTEdiVjBoTW9vYXhHNGJmajdnNmwyR241dlhZYmE4M29LcVwvMFhIamx1dmRFcVFLRU9TSEpyNkxaVk1ibldpUVMzXC90NzB5OVRQVnRsRU1nUngrTE5xYjhnREl1MDlXOTI5UXNjblwvUndvRXAxaVwvTDdBZDMrMUlNcGNoWHBQWDZXZVVGcUhtVjBcL1NTUDZOTk9GbUh5ZVwvSzIxNEVKdUZIVVBnOU00TXVsZVVmeEtQZ01YT2cycjlFcjBHZjNUXC93bVJ4c1dWaFdLeGk3ZFRPZE84b25QOEZmXC9nT3NwdlpBVE9wcUpaMzJlYjFreHR5cDVWdWVsTHlrdUVnK2ZoT1NQemo0UjMzaEE9PSIsIm1hYyI6IjZkYjI0ZTAxNGE4YTM5MzIzYjk1MzJmMmJkNjcyMTllYjUwYzc5MWU0ZDQ2MTUzMDM4ZGZjYWY5OGRlZjhmMWEifQ==
eyJpdiI6Inc1WFA2dThqT1BJVjIwZTk0Z1hEV2c9PSIsInZhbHVlIjoiTHBvb1Fka0xXTG12b2xQOFowY2Q2cHU2S0RsSVMydmREYWZGQXdpQnRvN0RmZGpheVhpZ01qXC9sd3BoTnFSTURNSnJISlpKTVRYajBEamJlUEpYa0Z3PT0iLCJtYWMiOiJlY2VkNDJkM2RiMTNkNDJmNzY2ZGY2ZGNkZWIwYTBmYTg0MzI4MjNkMjE4NTAwOGI0YzRlMzMxMzc3YmI1NGM4In0=

Sau đó lại chỉ vào bao tải đại hoàng ngư: “Nhưng có tiền không thể tiêu bừa.”

Ads
';
Advertisement