“Hả?”
Lão Du Điều kinh ngạc nhìn bao tải đầy thỏi vàng: “Những thứ này không thể tiêu bừa? Vậy thì dùng vào đâu?”
Lông mày đang nhíu chặt của Chu Quang Hách chợt giãn ra, ánh mắt nhìn Thủy Lang đầy ngưỡng mộ, khâm phục và cả một cảm xúc phức tạp không thể diễn tả bằng lời.
“Tóm lại, anh cứ trông giúp em trước đã.” Thủy Lang buộc chặt miệng bao tải, quan sát căn nhà rồi quay sang hỏi Chu Quang Hách: “Nơi này có an toàn không? Nếu Trâu Hiền Thực bị dồn đến đường cùng, bí quá hoá liều thì sao?”
“Ở đây toàn là cán bộ công an sinh sống. Anh đã cố tình chọn căn nhà riêng biệt này, bên trong và bên ngoài đều có hai lớp khóa.”
Chu Quang Hách liếc nhìn căn phòng đầy "bảo vật": “Nếu em vẫn thấy chưa yên tâm, anh sẽ ghé qua kiểm tra mỗi ngày, trước khi đi làm, trong giờ nghỉ trưa và trước khi tan ca.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ ở đây trông chừng cả đêm, dùng mạng sống để bảo vệ chỗ này.” Lão Du Điều chỉ vào đống đồ nội thất cổ phía sau: "Cả mấy món này nữa, cho đến khi chị lấy lại được căn biệt thự, tôi cam đoan một thứ cũng không thiếu, giao lại nguyên vẹn cho chị.”
Thủy Lang nhìn quanh một vòng, căn phòng đầy rẫy báu vật, trong lòng dâng lên cảm giác mãn nguyện. Chỉ cần thời gian trôi qua, từng món đồ này sẽ trở thành vô giá.
“Đi thôi, tôi mời mọi người đi ăn nhà hàng quốc doanh!”
“Giờ đã gần chín giờ rồi, nhà hàng quốc doanh chắc gì còn cơm, may ra còn chút canh cặn thôi. Hay về nhà có gì ăn nấy trước đi.”
...
Chu Huỷ giúp nấu một nồi mì, nhỏ vài giọt xì dầu, tiêu, muối, dầu mè vào bát sứ tráng men, rồi vớt mì vào, chan nước mì nóng hổi, sau đó đặt lên trên một quả trứng ốp la vừa rán xong.
Nhà có sẵn chút thịt mang từ thôn Hồng Hà về, Chu Huỷ thái sợi, xào cùng ớt xanh làm đồ ăn kèm.
Thủy Lang lôi ra một hộp thịt hộp, mở nắp, cắt thành lát, mỗi bát mì đặt hai miếng: “Lão Du Điều, Khai Dương, mai đến nhà tôi, tôi đãi mọi người một bữa thịt tươi ngon.”
“Chẳng phải đây đã là thịt rồi sao?” Lộ Khai Dương gắp một lát thịt hộp thả vào nước mì làm nóng, chỉ cắn một miếng nhỏ mà không nỡ ăn hết: "Món này còn hiếm hơn cả thịt tươi, nghe nói chỉ có ở cửa hàng hữu nghị, cần có phiếu ngoại tệ mới mua được. Không phải ai cũng có cơ hội ăn đâu, đúng là mở rộng tầm mắt rồi!”
"Thằng nhóc này, không có cậu của mày, liệu mày có được ăn món ngon này không?" Lão Du Điều vươn đũa cướp mất miếng thịt hộp còn lại trong bát của Lộ Khai Dương rồi nhanh chóng dùng tay che chắn bát của mình.
"Ê! Chính tôi còn không nỡ ăn nữa mà!"
"Không nỡ ăn chẳng phải là để hiếu kính trưởng bối sao!"
Thủy Lang liếc xéo Lão Du Điều một cái, định gắp phần thịt hộp trong bát mình cho cậu trai trẻ. Nhưng ngay lúc đó, Chu Quang Hách đã kẹp miếng thịt hộp từ bát mình sang bát Lộ Khai Dương.
"Ấy, anh Hách, anh ăn đi, tôi chỉ cần một miếng là đủ rồi."
Lộ Khai Dương vừa định kẹp miếng thịt về lại bát của Chu Quang Hách thì thấy Thủy Lang đã gắp thêm hai miếng vào bát của Chu Quang Hách. Anh ta lập tức nén cười, kéo bát mình về, cúi đầu húp sột soạt ăn mì.
Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, mím môi cười, định kẹp thịt trả lại nhưng bị một đôi đũa khác giữ chặt.
Thấy cô không phải nói đùa, Chu Quang Hách liền gắp miếng thịt hộp cô nhường, ăn cùng mì. "Tối nay mọi người đều đói, không đợi được nữa. Ngày mai anh sẽ nấu vài món mới, em muốn ăn gì?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất