Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

"Mua hai con gà đi, Lão Du Điều muốn ăn."

 

Lão Du Điều ngẩng đầu cười rạng rỡ: "Không hổ là chị đại của tôi, tôi thích ăn gì đều nhớ rõ."

 

"Chỗ thịt mang từ thôn Hồng Hà về cứ nấu hết đi, mua thêm chút rau xanh." Thủy Lang thực ra muốn đi ăn một bữa Tây, vé cũng đủ nhưng vì chỗ thịt lợn mang về vẫn còn khá nhiều, đã để hai ngày, nếu không ăn sớm sẽ hỏng mất: "Mai anh xem rồi mua thêm nhé, nhớ gọi cả Lý Hoa và Chu Tường."

 

Lý Hoa và Chu Tường dù sao cũng là công an, để tránh gây phiền phức cho họ, sau khi giao đồ xong, Thủy Lang đã để họ đi trước.

 

"Được, em cũng đừng bận tâm, họ rất cảm kích em, hơn nữa đây cũng là công việc của họ." Chu Quang Hách dừng đũa: "Vả lại, nếu có gì cần, anh sẽ giúp họ lo liệu."

 

Thủy Lang khẽ nhếch môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

 

...

 

Buổi tối.

 

Tắm xong, Thủy Lang nằm trên giường, quấn trong chiếc chăn len lông dê đỏ thẫm, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Vừa mới nhắm mắt, Thủy Lang đột nhiên cảm thấy đau nhói ở vai, cô mở mắt, kéo cổ áo ra nhìn, thấy trên vai có dấu móng tay cào, ba vết trong số đó đã rớm máu.

 

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nếu không phải Chu Quang Hách đến kịp, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Tối nay chắc chắn cũng không thể thuận lợi như vậy.

 

Chu Quang Hách vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy một mảng da trắng nõn thấp thoáng, lập tức quay mặt ra ngoài nhưng chợt cảm thấy không ổn, cau mày hỏi: "Em bị thương à?"

 

"Chuyện nhỏ thôi." Thủy Lang cài lại cúc áo ngủ: "Em đã rửa bằng nước xà phòng rồi, xem như khử trùng."

 

Chu Quang Hách cau mày chặt hơn: "Em cài nút áo lại trước đã."

 

"Cài xong rồi."

 

Chu Quang Hách xoay người vào phòng, không nhìn về phía Thủy Lang mà đi thẳng đến bàn làm việc. Anh mở tủ bên phải, lấy ra một hộp y tế màu xanh quân đội có in dấu chữ thập đỏ, rồi bước đến bên cạnh cô, dừng lại.

 

Thủy Lang ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn hộp y tế trong tay anh, bĩu môi: "Sao anh không nói sớm, em vừa mới cài cúc xong."

 

Nói xong, cô liền tháo cúc áo, kéo cổ áo xuống, lộ ra một bên bờ vai trắng mịn tròn trịa.

 

Chu Quang Hách: "......"

 

Ánh mắt đột ngột bị lóa sáng, theo phản xạ anh lập tức quay đi nhưng chỉ một giây sau, anh lại quay lại nhìn. Khi thấy ba vết cào hình trăng khuyết rớm m.á.u trên vai cô, tim anh như thắt lại. Lúc này, anh không nghĩ ngợi gì nữa, lập tức mở hộp y tế, lấy ra lọ cồn i-ốt để khử trùng.

 

"Phu nhân nhà họ Trâu làm sao?"

 

Thủy Lang "hít" lên một tiếng, bàn tay cầm bông của Chu Quang Hách cũng khẽ run theo. "Ráng chịu một chút, sẽ ổn ngay thôi."

 

"Ừm."

 

"Lúc anh vào, bà ta đã làm em bị thương rồi sao?"

 

"Chắc vậy. Anh đến rất kịp thời, nếu không thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì."

 

"Lão Du Điều và Khai Dương cũng ở đó mà."

 

"Hai người bọn họ sao có thể so với anh... A, nhẹ chút nào~"

 

"Xin lỗi." Chu Quang Hách siết chặt miếng bông, cẩn thận lau vết thương cho cô: "Anh không đến kịp, lẽ ra phải sớm hơn chút nữa."

 

"Như vậy là hoàn hảo rồi." Thủy Lang nghiêng đầu, nhìn hàng mi dài rậm ngay gần trong gang tấc của anh. Cô khẽ cong môi, thản nhiên nói: "Tối nay anh ngủ ở đây đi."

eyJpdiI6InFwWW5JTHdsRk8yQk93WjBNK2ZoWHc9PSIsInZhbHVlIjoidWRaS1d3eFk2VCtHM3ROeFo3NWJ0c0lzUGhJZ1phd0JQWXBXNk51MWpwZmxXQmdLMFwvZ1J1NmJmMUoyblwvWTVic3hXU2ZVNXVUSkk2WjNpMStWVndEUT09IiwibWFjIjoiNWY5NmZjYzNjYjgzODE2ZmMxMWQ2MzhiMjMwYzhmZTAxY2JjNDczOGQwODYzYmVlYmI5MDhhODc1ZjVmMjU3ZCJ9
eyJpdiI6IjluUWZKZklENjBLMUkwVkJrOHZKM2c9PSIsInZhbHVlIjoiNGtMZHRJUzhKS3lrZWFzV0VCcEVMMkJuQVdVZ0swWVwvaXViUTRyNmZSYUNaQnpubStkak1VQzFsNGlUWkx6Z2xiaGRCU3RsZmhRK0NhejdxMUFuZHdRPT0iLCJtYWMiOiJjYTBlYjg1NGU5ZDZjYjg1ODU4YjczMzVkZGYwNDVhYjU1MTZmNDNjZjM0ZGVjYTRiYjVjZjYzOWE4MjBlZjk5In0=

 

Ads
';
Advertisement