Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Không đợi Chu Quang Hách phản ứng, Thủy Lang lại nhíu mày nói: “Có điều, cảnh sát là để phục vụ toàn bộ nhân dân, họ cũng là con người, năng lực cũng có giới hạn. Hơn nữa, họ lại ở vùng ngoại ô. Trước hết, hãy nói cho tôi biết vì sao hôm nay bà lại bỏ trốn?”

 

“Có người đang điều tra tôi.” Nhắc đến chuyện này, Tôn Trừng trở nên lo lắng: "Tôi cứ tưởng là Trâu Hiền Thực đã phát hiện ra tôi.”

 

Thủy Lang liếc nhìn Chu Quang Hách, anh lắc đầu, nghĩ đến Ô Thiện Bình: "Có lẽ không phải Trâu Hiền Thực. Mấy ngày nay ông ta đang bận tối mắt tối mũi. Không thể ở ngoại ô nữa, đến trung tâm thành phố đi.”

 

“Vào thành phố?” Tôn Trừng ngạc nhiên hỏi: “Chúng tôi sẽ ở đâu?”

 

Thủy Lang nhìn căn phòng chật kín đồ đạc này. Tôn Trừng không tin cô lắm, đương nhiên cô cũng không hoàn toàn tin tưởng Tôn Trừng. “Tôi sẽ xin đơn vị cấp nhà...”

 

“Ở nhà chúng tôi đi.” Lão Du Điều kịp thời lên tiếng: “Tôi thấy người này hẳn là rất quan trọng đối với cô. Để ở nơi khác tôi cũng không yên tâm, chi bằng ở hẻm Ngô Đồng.”

 

“Nhà các ông còn có bà Vương, gian phòng nhỏ ấy mà ba người ở thì quá chật.” Thủy Lang đột nhiên nghĩ ra một nơi: "Hai người đến thôn Hồng Hà đi, sống trong hang ổ cũ của Trâu Hiền Thực và Lý Lan Quỳnh. Họ tuyệt đối không nghĩ đến việc điều tra ở đó. Hơn nữa, tất cả tai mắt của Trâu Hiền Thực bên đó đã bị dọn sạch, những cán bộ mới ở đó nhất định sẽ hết sức bảo vệ cô.”

 

Tôn Trừng không có ý kiến gì, chỉ cần an toàn là được.

 

...

 

“Thật quá đáng!”

 

Trong phòng họp của Cục quản lý nhà đất Phục Mậu, trời đã tối đen, một đám lãnh đạo vẫn đang chờ, ai nấy tức đến mức trợn mắt giậm chân.

 

“Lão Chu, ông tuyển người kiểu gì vậy?” Cục trưởng Quách tức giận nói: "Một nhân viên nho nhỏ phụ trách đổi nhà mà dám coi thường lãnh đạo như vậy, không tuân thủ kỷ luật, để chúng tôi chờ lâu như thế này!”

 

Nhưng biểu hiện giận dữ của cục trưởng Quách hoàn toàn khác với suy nghĩ trong lòng ông ta.

 

Mấy ngày trước, trong buổi tiệc, ông ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Thủy Lang. Chỉ là do cô không có mặt ở đây, nên ông ta mới dám châm ngòi thổi gió, đợi cô xuất hiện thì sẽ để kẻ khác đứng ra gây chuyện trước, còn bản thân ông ta tuyệt đối sẽ không nói một câu.

 

“Lãnh đạo cũng là con người, cô ấy đâu có vi phạm kỷ luật.” Cục trưởng Chu dựa vào ghế, ung dung nói: "Ngõ Bình An là nhiệm vụ cải tạo khu ổ chuột khó khăn nhất, cô ấy là người phụ trách chính, bận rộn đến mức chân không chạm đất, khảo sát đo lường xong, không chừng lại phải đi lo chuyện khác. Các ông đợi vậy có đói bụng không?”

 

“Thật quá đáng!”

 

Cục trưởng Bạch của Cục Xây dựng Phục Mậu đứng dậy: "Lão Chu, hôm nay chúng tôi đến mà không báo trước, có thể xem như không đúng lúc. Tôi không quan tâm cô gái nhỏ kia thực sự có gan để chúng tôi đợi hay là các ông cố tình bảo vệ cô ta. Bây giờ tôi thông báo trước rồi đấy, sáng sớm mai tôi sẽ đến nữa. Tôi nhất định phải xem thử rốt cuộc là nhân vật ghê gớm nào mà dám cưỡi mây đạp gió lên trời như vậy!”

 

“Lão Bạch, ông cũng không cần căng thẳng như vậy.” Cục trưởng Chu nghe xong, vẻ mặt chẳng có chút phản ứng nào: "Nói cho cùng, các ông mới là bên xem nhẹ chuyện này trước. Người trẻ tuổi không thể bị kích động…”

 

Cục trưởng Bạch hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời ông ấy, vung tay áo bỏ đi. “Không cần tiễn. Bảo cái cô nhân viên trao đổi nhà tài giỏi có thể lên trời kia, sáng mai gặp!”

 

Một nhóm người của Cục Xây dựng cũng lục tục theo sau rời đi.

 

Cục trưởng Chu ngước mắt nhìn mấy cục trưởng của các quận còn lại, rồi giơ tay xem đồng hồ: "Chắc là căng tin đóng cửa rồi. Sớm bảo các ông ăn cơm mà không ăn, giờ thì chỉ có thể về nhà xem còn đồ ăn thừa không thôi.”

 

“Chưa từng thấy chuyện hoang đường như thế này!”

 

Cục trưởng Phương, vị bề trên lão làng nhất, nãy giờ vẫn im lặng, giờ chỉ lắc đầu đứng dậy: "Sáng mai gặp lại.”

 

Lão đại cũng đi rồi, những người còn lại đều lắc đầu thở dài cảm thán.

 

“Người tài! Phục Mậu các ông đúng là xuất hiện một nhân tài trăm năm khó gặp!”

 

“Lão Chu, hôm nay bọn tôi còn nể mặt ông nên chỉ có chừng này người đến thôi. Mai thì không còn đơn giản như vậy đâu.”

 

Cục trưởng Chu vẫn bình thản ngồi đó: "Còn chưa đói sao? Mau về nhà ăn cơm đi.”

 

Chờ mọi người đi hết, Phó cục trưởng Hứa lau mồ hôi trên trán, nhìn sắc mặt Cục trưởng Chu cũng trở nên nghiêm nghị: "Cô nhóc Thủy Lang này, gan thật đấy! Cục trưởng, ông có thấy không? Cục trưởng Bạch tức giận đến mức nào kìa. Mai phải làm sao đây? Hay là tôi bảo Thủy Lang nghỉ ở nhà vài ngày, dù sao công việc ở cục cũng không có gì gấp cả.”

 

“Cô ấy có phải người sẽ trốn không?” Cục trưởng Chu chống tay lên bàn đứng dậy: "Thời đại mới đến rồi, việc người trẻ muốn làm thì cứ để họ làm. Cô ấy sẽ không làm chuyện mà bản thân không chắc chắn. Cứ chờ đến mai đi.”

 

Phó cục trưởng Hứa thở dài, trong lòng đầy lo lắng.

 

“Không biết rốt cuộc cô ấy đang làm gì nữa, có gấp không chứ!”

 

“Các người là đồ vô dụng à? Hai người cùng đi mà vẫn không đưa được cô ta về đây!”

 

eyJpdiI6ImpaZGdrV2M2TVZvNmZ0R1JhVDZ5XC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1OZUlXc3RVZkcxTmpseGo5M3B4dzQ1d1Q5dlFRN284K3pDdTkwa1djV2Jwblp5K1hlZFRrSitZUUZBZ1ZmS2huVnhvYjkrVEFNMHczeU1TWlNuY1lKUXlsNEdUVW9GUWVybWRZa3dqc2NIbzVcL0NOUWRZV2owN3pqenc5TkRja25hUFkwYTlycHJSNVNOajNmWExGUXpPRjc2cEh2Sm02ZVdMWFFWVFFjeWxmOTBsQisrUEduZnpaZnBPXC9aTDVuT1wvZUt3MG5nNDZlT1R1SitoRXhtRE1sbjFqNlJSTGhQYkZraXlxdCtLRm12VWJCdTZFdzI0WjVJZWdzWlZodFF5RHlCYUZDMzcrVGk4NEo3T0FDeE9nPT0iLCJtYWMiOiI4NzU4OTUzYzE3MTA5ZmQyMThlYzE1Y2QxYmY5YWU2OTUxNGM5YWQzOTEzN2EyNGZhYjNjZWNkMzYzYmFlNjQ5In0=
eyJpdiI6IjVaK3BTdGJGUUwrZ05aaEliSHYrWHc9PSIsInZhbHVlIjoiRXVaZEVPNEhxXC9XUklhV01WTkRHb1ZWUngySHVJYnFFTHZRdnRDUTZsR2podkJtTzlEak9HcWhxV1c3ZkoxTEtLK1VwczZPbXRBMmlDUUZrdW9MT3NRPT0iLCJtYWMiOiJhNzljNjA3NDA0ZWEyOTlmNjFhMTgyNGE2MTZlM2EwNmQ0NGQ5ZTgxMjJlMDYwNGQzMzRjZWU2OGRjOGRkZTFhIn0=

“Tôi đã đợi suốt một ngày một đêm rồi! Thủy Lang rốt cuộc đang tính làm cái quái gì vậy?!!”

Ads
';
Advertisement