Thủy Lang dẫn một nhóm người đi đến cửa hàng bách hóa.
“Thiết Đản, lần này đừng khách sáo nữa. Vì cháu phải giúp cô hoàn thành một nhiệm vụ, đây là phần thưởng cho cháu.”
Sáng nay Thiết Đản nói muốn đi nhưng ăn no xong, tắm rửa sạch sẽ, Chu Huỷ bảo cậu bé ngủ một giấc rồi hãy đi.
Kết quả là thằng nhóc này có lẽ đã chạy suốt hai ngày trời, chính cậu bé cũng không biết mình mệt đến mức nào. Vừa nằm xuống là ngủ say như chết, mãi đến gần chiều tối mới tỉnh dậy.
Vừa mở mắt đã muốn chạy ngay.
Chu Huỷ ngăn lại, bảo cậu bé ăn tối xong hãy đi. Dù sao trời cũng sắp tối, xe buýt công cộng cũng không còn nữa. Nếu tự chạy về, cậu bé cũng chẳng tìm được đường.
Thế lại càng hay. Lão Du Điều chủ động giúp đỡ, đưa gia đình Tôn Trừng đến thôn Hồng Hà. Thủy Lang nhớ đến vị chủ nhiệm hợp tác xã ở công xã Hồng Khánh có thái độ mập mờ, cảm thấy không yên tâm nên định gọi điện thoại. Nhưng giờ có Thiết Đản rồi, mọi chuyện đều dễ dàng hơn.
“Không cần đâu.”
Vừa bước vào cửa hàng đã hoa cả mắt, Thiết Đản vẫn lắc đầu: “Đồ trong thành phố đắt lắm, với lại cháu đang định về nhà, chỉ là tiện tay làm thôi.”
“Đừng quên, cháu phải giữ bí mật giúp cô đấy.” Thủy Lang đi đến quầy vải, chọn lựa giữa mấy màu đen, xám, xanh lam. “Còn nữa, chẳng phải cháu nói sẽ giúp cô báo với dân làng rằng bạn cô là dì bà con của cháu sao?”
“Đó cũng chỉ là tiện thể giúp thôi mà.”
Lúc này là giờ tan học tan ca, Thiết Đản nhìn đám trẻ trong thành phố ăn mặc sạch sẽ, xinh xắn, liền trốn ra sau lưng Chu Quang Hách.
Chu Quang Hách nhướn mày. Sau khi tắm rửa xong, Thiết Đản không chịu mặc quần áo trẻ con mà anh tìm cho, vẫn kiên quyết mặc bộ quần áo đầy miếng vá, chắp vá bằng lá cây. Đối diện với ba cô bé thì không có gì lạ lẫm nhưng giờ bước vào cửa hàng bách hóa, thấy những đứa trẻ đồng trang lứa khác, cậu bé lại bắt đầu thấy mất tự nhiên.
“Lấy vải bông, may thành áo dài tay. Cuối xuân rồi, đợt không khí lạnh cuối cùng cũng sắp qua, trời sắp nóng lên rồi.”
Thủy Lang gật đầu. Ban đầu cô cũng không định mua loại vải quá tốt, có tiền với phiếu vải thì thà mua loại lớn hơn một chút. Trẻ con đang tuổi lớn mà. Cô cười nói với Thiết Đản:
“Thiết Đản, cô mua cho cháu loại rẻ nhất, cháu có chê không?”
“Không chê!” Thiết Đản vừa dứt lời liền sững lại, nhận ra mình bị mắc bẫy. Còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Thủy Lang bảo nhân viên cắt vải rồi.
Vải màu xanh bộ đội để may áo, vải đen để may quần. Ngoài ra, cô còn mua thêm một tấm vải nhung đen dày, để dành may một bộ áo khoác và quần dài!
“Lấy thêm một đôi giày vải và một đôi giày thể thao.”
Thủy Lang có phiếu mua giày da nhưng không đến trung tâm thương mại mua. Cô chỉ mua cho Thiết Đản những đôi giày phù hợp khi về làng, đủ nổi bật nhưng không quá khác thường, là loại giày có thể mua được ở hợp tác xã cung tiêu. Nếu mua giày da, không chắc trẻ con đã đi thoải mái, mà về công xã lại quá gây chú ý, cũng không phải chuyện tốt.
Những món mà Thủy Lang mua cho cậu bé là những thứ quý giá đến mức có gom góp phiếu trong mấy năm cũng chưa chắc mua được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất