Không phải để phản đối việc ngõ Bình An tham gia giải Ngọc Lan sao?
Không phải để bác bỏ đơn xin chỉ tiêu vật liệu xây dựng của Cục Quản lý Nhà ở sao?
Sao vất vả lắm mới nhắc đến ngõ Bình An, mà bây giờ lại chuyển sang thảo luận về xây dựng công viên rồi???
“Chắc là vậy.” Thủy Lang tỏ vẻ thắc mắc: "Nhưng mà, chẳng phải việc trồng cây xanh trong đô thị thuộc trách nhiệm của Cục Đô thị sao? Cục Xây dựng cũng phải lo vụ này à?”
Chuông cảnh báo trong đầu cục trưởng Bạch vang lên dữ dội, rõ ràng Thủy Lang đang cố tình làm cho dự án xây công viên trông có vẻ nhẹ nhàng!
“Cục Đô thị chỉ hỗ trợ, còn các công trình chính vẫn do đội thi công của chúng tôi phụ trách, điều này tôi đã nói lúc nãy rồi.”
Thủy Lang “ồ” một tiếng, rồi ngạc nhiên thốt lên:
“Quyền lực của ông lớn vậy sao?”
Cục trưởng Bạch liếc xéo Thủy Lang, hừ lạnh:
“Chỉ cần liên quan đến vật liệu xây dựng, đều do chúng tôi quyết định.”
“Vậy lần sau ông tới, nhớ mang thêm cây cối, hoa lá nhé.” Thủy Lang cười nhạt: "Cây cảnh thì thôi, mang thêm cây ăn quả ấy. Dân cư ngõ Bình An cuộc sống khó khăn, trong thành phố muốn mua một quả quýt cũng phải tốn tiền. Nếu trồng cây ăn quả, không chỉ giải quyết vấn đề phủ xanh, mà còn giúp dân cư bổ sung vitamin. Tốt nhất là chọn loại cây có thể ra quả quanh năm.”
Thủy Lang nhìn mọi người, hỏi:
“Loại cây nào thì phù hợp nhỉ? Khoan đã, có phải cây ăn quả đều ra hoa vào mùa xuân không? Vậy thì mùa xuân sẽ không có trái cây ăn à?”
Cục trưởng Bạch: “?”
Cô ta vừa nói cái gì ở nửa câu đầu thế?
“Táo!” Cục trưởng Phương, người vốn luôn ít nói, đột nhiên lên tiếng. Ông ta xuất thân từ vùng núi, từ nhỏ đã cùng gia đình trồng cây ăn quả. “Phải là táo xanh loại nhỏ ấy, chín sớm nhất, vừa giòn vừa ngọt. Cây quýt xanh cũng được, không phải chỉ có mùa thu, mà cả mùa hè cũng có. Còn nho! Dây nho cũng là một lựa chọn hay, có nhiều giống, không chỉ để ăn mà còn giúp xanh hóa môi trường, người dân có thể ngồi dưới bóng mát nghỉ ngơi. Ở công viên thành phố cũng trồng mấy loại nho, tôi thấy khu Phục Mậu lần này xây vườn hoa cũng có trồng nho đấy.”
“Thật sao?” Thủy Lang quay sang nhìn cục trưởng Bạch, người vẫn đang sững sờ.
“Kế hoạch của tôi cũng không cần quá nhiều. Diện tích ngõ Bình An không lớn cũng không nhỏ, cục trưởng Bạch, ông cứ chủ động mang qua đây đi. Dù sao thì, thà thừa còn hơn thiếu.”
Cục trưởng Bạch nhìn Thủy Lang với vẻ đầy bối rối.
“Dù sao cái gì mà dù sao? Mang qua ngõ Bình An là sao? Ai mang qua ngõ Bình An?”
“Là ông chứ ai.” Thủy Lang cũng ngơ ngác nhìn ông ta. “Vừa nãy chẳng phải ông nói sẽ dẫn đội chỉ huy xây dựng ngõ Bình An sao? Còn nói phủ xanh là vấn đề dân sinh trọng đại nữa mà.”
Cục trưởng Bạch: “???”
Ông ta nói vậy à?
Dù có nói đi nữa!
Nhưng có phải cái nghĩa đó không?
Hai chuyện này làm sao lại kéo dính với nhau được?
“Cô đừng có mà nói linh tinh! Tôi bao giờ đồng ý dẫn đội chứ!”
Không đợi Thủy Lang trả lời, cục trưởng Bạch lập tức đứng bật dậy, đi đến bên ghế chủ tọa, khoanh tay sau lưng, vừa đi qua đi lại vừa chỉ vào Thủy Lang:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất