Một câu nói của Thủy Lang đ.â.m trúng tim đen của Giản Di, suýt chút nữa cô ta tức giận đến hộc máu. Cô ta lập tức xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay tròn trịa, trắng trẻo: “Cao to chỗ nào? Đây gọi là đầy đặn! Ai như cô, chỉ cần gió thổi là bay!”
“Cô tìm tôi làm gì?” Thủy Lang quan sát những đường nét xinh đẹp trên gương mặt đối phương. Giữa đôi mày vốn nên đầy tự tin lại có chút địch ý mơ hồ, cùng nét u sầu đặc trưng của người đang mắc kẹt trong chuyện tình cảm. “Chị dâu, tôi có chồng rồi đấy.”
Giản Di sững sờ, rồi phản ứng lại, lại ngạc nhiên thêm lần nữa: “Cô kết hôn rồi sao?”
“Quả nhiên là đến đây vì nghi ngờ linh tinh.” Thủy Lang dắt Đại Nha đi ra ngoài.
“Này, sao cô lại đi luôn vậy?” Giản Di vội vàng đuổi theo: "Tôi còn chưa nói gì mà!”
“Tôi với cô chẳng liên quan gì tới nhau, chuyện nhà họ Trâu, cô cũng chẳng biết gì, vậy càng không có gì để nói.”
“Chuyện nhà họ Trâu? Nhà họ Trâu có chuyện gì?”
Ra đến cửa, Thủy Lang đột nhiên dừng lại, nhìn về phía chiếc xe màu đen đang đỗ gần đó, Trâu Hiền Thực đang ngồi bên trong.
Giản Di cũng nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên: “Bố?”
Trâu Hiền Thực khẽ sửng sốt: “Giản Di? Sao con lại ở đây?”
Trâu Luật từ phía bên kia xe mở cửa bước xuống, sắc mặt không vui nhìn vợ mình: “Em đến tìm Thủy Lang? Em định làm gì?”
Giản Di lập tức sa sầm mặt: “Anh vội gì thế, chẳng lẽ em có thể ăn tươi nuốt sống cô ấy à?”
“Cả hai người có bị bệnh không đấy?”
Cặp vợ chồng vừa bị chửi xong liền quay đầu nhìn Thủy Lang.
“Có bệnh thì chữa, đừng kéo tôi vào làm ảnh hưởng danh tiếng của tôi.” Thủy Lang liếc xéo hai người một cái, rồi dắt Đại Nha định rời đi.
“Thủy Lang!”
Trâu Hiền Thực không thể ngồi yên trong xe nữa, cửa xe mở một nửa, ông ta đã đợi suốt hai ngày, biết bao chuyện đã xảy ra, vậy mà Thủy Lang vẫn kiềm chế không tìm ông ta.
Giờ ông ta tự đến, thế mà cô lại bỏ đi?
Thấy cô thực sự đang đi về phía trạm xe buýt, Trâu Hiền Thực không chịu nổi nữa, bước xuống xe đuổi theo: “Thủy Lang, chúng ta nói chuyện một chút!”
Thủy Lang vẫn không dừng bước: “Không rảnh, còn phải lo chuyện trường học.”
“Chờ chút đã.”
Trâu Hiền Thực đã đuổi kịp, vừa nhìn xung quanh xem có ai quen biết không, vừa đi song song với cô: “Cô nói chuyện với tôi xong, cô khỏi cần chạy tới bên chỗ trường học nữa.”
Thủy Lang liếc ông ta một cái, cười nhạt giễu cợt, rồi tiếp tục đi về phía trạm xe buýt.
Xe vừa tới, cô lên xe, đi mất.
Trâu Hiền Thực nhìn chiếc xe buýt dần rời xa, hoàn toàn sững sờ.
Thủy Lang thật sự không thèm để tâm!
Ông ta đã đích thân đến đây rồi.
Mà cô vẫn không chịu nói chuyện với ông ta?!
Trâu Luật: “……”
Trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng vẫn bị chiêu trò bất ngờ của Thủy Lang làm cho á khẩu.
“Bố, con đã nói rồi, không thể dùng cách cứng rắn được.”
Đột nhiên có một tiếng hừ lạnh vang lên bên cạnh: “Xem ra anh hiểu rõ thật đấy.”
“Về nhà ngoan ngoãn ngồi yên đi!”
Chỉ cần Thủy Lang không có mặt, Trâu Luật vẫn là Trâu Luật với khí thế áp đảo. Giọng anh ta trầm xuống, khiến Giản Di không dám hó hé nữa. Vài giây sau, cô ta mới lên tiếng: “Tối nay anh có về không?”
Trâu Luật quét mắt nhìn cô ta một cái, không trả lời, mà đi thẳng theo Trâu Hiền Thực về phía xe: “Bố, chắc là cô ấy đến trường Tiểu học Phức Mậu rồi. Chúng ta đi thẳng đến đó. Trên đường bố điều chỉnh tâm trạng cho tốt, đến nơi nói chuyện bình tĩnh, đừng cứng rắn nữa. Cô ấy có thể kéo dài thời gian nhưng bố thì không.”
Xe buýt phải dừng ở mỗi trạm để đón trả khách, còn ô tô thì không cần, chạy nhanh hơn nhiều.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất