Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Vừa hay đúng lúc Thủy Lang xuống xe, ô tô đã dừng ngay trước mặt cô.

 

Lần này, Trâu Hiền Thực không ngồi trong xe nói chuyện qua cửa sổ nữa. Ông ta xuống xe, mở cửa, nở nụ cười hiền từ: “Lang Lang, lên xe ngồi đi. Chú Trâu chỉ muốn nói với cháu vài câu thôi, đã chờ cháu mấy ngày rồi.”

 

Trâu Luật cũng xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi vào.

 

Tài xế cũng xuống xe, đi ra xa.

 

Hai bố con đứng nhìn, chờ đợi Thủy Lang.

 

Thủy Lang liếc qua Trâu Hiền Thực một cái, thản nhiên hỏi: “Mang tiền đến chưa?”

 

Trâu Hiền Thực: “?”

 

Trâu Luật: “?”

 

Thủy Lang nhướng mày, định đi về phía trường học.

 

Trâu Hiền Thực hơi muốn nổi giận nhưng nhớ đến những lời dặn dò của con trai cả, đành nén xuống, gượng cười bước lên: “Lang Lang, cháu đang nói đến số tiền mười nghìn còn lại à? Cháu xem, bố con chú đặc biệt ra đây đón cháu, không mang tiền theo. Nhưng chú đã rút sẵn rồi, để ở nhà. Hay là chúng ta về nhà nói chuyện đi? Dì Quỳnh của cháu làm tôm rang muối đấy, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?”

 

“Đồ của nhà các người, tôi không dám ăn đâu.” Thủy Lang cười giễu: “Ai biết được liệu có xảy ra chuyện không ăn hết thì không được về nữa không?”

 

“Không đâu, tuyệt đối không đâu.”

 

Trâu Hiền Thực giơ tay lên thề: “Chú đảm bảo, tuyệt đối không có chuyện đó. Dĩ nhiên, có thể cháu không tin chú. Hay là… chúng ta lên xe nói chuyện?”

 

Thủy Lang nhìn thoáng qua ô tô, không nhúc nhích: “Nói luôn ở đây đi.”

 

“Ở đây á? Giữa đường giữa chợ? Bên cạnh trạm xe buýt, người qua kẻ lại thế này?”

 

Trâu Hiền Thực vịn tay lên cửa xe: “Lang Lang, cháu lên xe đi. Tiểu Trần đã xuống rồi, không có ai ở ghế lái, xe không chạy được đâu.”

 

Thủy Lang nghĩ một chút, kéo Đại Nha lên xe trước, để cô bé ngồi vào ghế sau, rồi cô cũng vào theo: “Nói đi.”

 

Trâu Hiền Thực: “?”

 

Ông ta còn chưa vào xe?

 

Một lớn một nhỏ chiếm nguyên hàng ghế sau, không có chút ý định nhường chỗ nào.

 

Dù vẫn còn chỗ trống nhưng hoàn toàn không đủ để ông ta ngồi!

 

Trâu Luật: “……”

 

Bỗng nhiên cảm thấy Thủy Lang đối với mình vẫn còn khách sáo chán.

 

Ít nhất cô cũng không để anh ta mất mặt giữa đường lớn.

 

“Khụ, cái đó…”

 

“Muốn nói chuyện ở ngõ Bình An phải không?”

 

Thủy Lang vào thẳng vấn đề, khiến Trâu Hiền Thực, người vẫn còn đứng bên ngoài xe chuẩn bị vào, khựng lại.

 

Sau đó, ông ta đứng thẳng lưng, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ nghiêm chỉnh như một cán bộ.

 

Nhắc đến chuyện này, Trâu Hiền Thực lấy lại được khí thế, chắc chắn Thủy Lang sẽ phải vào sâu câu chuyện hơn.

 

Một giây trôi qua.

 

Mười giây trôi qua.

 

Thủy Lang vẫn không động đậy.

 

Trâu Hiền Thực đứng không yên, nhắc nhở: “Chú là hội trưởng Hiệp hội Cải tạo Đô thị cũ, lần đánh giá chính của giải Ngọc Lan lần này, cháu biết rồi chứ?”

 

Thủy Lang dựa lưng vào ghế: “Chẳng mấy chốc sẽ không phải nữa, đúng không?”

 

Sắc mặt Trâu Hiền Thực thay đổi: “Nói bậy! Chỉ là có thêm một đội giám sát thôi nhưng đội giám sát chỉ giám sát con người, không tham gia đánh giá. Hội đồng đánh giá vẫn do chú phụ trách chính, điều này không ai có thể thay đổi được.”

 

eyJpdiI6ImNcLzluTFQ4U243c1dcL1kzbTliYXJIQT09IiwidmFsdWUiOiJIWW1sZ1RwNDBUMDYyM3hDUDZpQTd0TWZranRVcnlSeHh4UE13ODIrVU03R1JJaklGYktrbG5Ic29qRWxac0YyMjJGZjlqWDluZnJlTVFGaGl4MmZiaHJ4M1RBbXBZTFpabzFCK3k4UG5WSGZzeWVZVGFMVDBvbllxaGlubkk1em9Fc1gyeHFPMHRNTUxUUDNnaUVlVGR5ajF0cDdmc0syREp2VVwveDVVM2R5MDBYQzNlcHNCMGhkaFc0TGF5Q1hZSmVZK1hLSmlrZzhtZGhweWFHUDI2NW9MUXZxdzNMeEc3MGw5dWFuUVZmbGI3MDREcVpcL3JJYm5tUUJEXC9wQ0pEb0ZHNG45ckJHalVPZlRmU0JDMFwvYmcwVFJRK2trVzVPZlNkb3g2NWZmdGNES2NBdUxQRG5EcGU0Ukl1S3NKTHFsbk1RanpVVVp1ZGVGb0xvSWVLcEN5clg4RDZEMGw5d3VDZWpSeFk5Y3hTcGtvVTlsbVNXdHc5Y0N3eENaVUJMYXQyaitPT0NYNEdsY0d3dVwvTDE1aUd6Qm9weXlKZ3JhSjZZNUxnZVdSZ2RxWkRvYjQ4MzRaM1pMd2dLOFp4MGFsOVZHXC93YjFJd0NYTVczXC95eU5uYk9TdmdoK2RuRWppckdcL1FTa2I4MWs5RUlCak15UkZ2ZFVLZVFLVjJlR0J5SlE5YlhZOWltT0FuR1RhMnk1VWlsWXF6XC94T2ZXckQ3eHlnS0RsREh5V1BRZ3oyREdJUXpQMTkxa0NHWlhheWFXZVlXZm5cL1VHczVkdGkycXhMQm5zaUhvSzdpek1yaDlNWVl4bXBiN0tWc0RvMEtTdnR4YmZlMlNNYytjOVRlOE11RHh5QWUzSFUrMExFWnh0K3BLMzFTY21oTzlJVHlCMWJkT3J6U3Rwanc9IiwibWFjIjoiNGYxNzUxN2IxM2UxZjNlNjZmYzE5OTkyOTc1NjY0N2EzZWMzMjM5NmE2YzVhM2RkYjdjMzY1ZTg4NDZjNTJlZSJ9
eyJpdiI6IkJ6dVFIc2xLcEphUThJWm1pM0J3aEE9PSIsInZhbHVlIjoienlrR1JrUnkxaFlCZE5yb0sxdmRQcUNjb1hSRlwvMlorVnJZb1VjN1F6NVVaZHhQTzM1SWNKaEhUTUIzWkNVaVYwRVZ1NjlpY3JDVk1jelhTYmRVeTN3PT0iLCJtYWMiOiI4MjM3ZTc4ZTMxOTcxNTQxMTBhMWJlZTYyNWZjNzVhMjlkMDI2ZjJlYzU3ZjE1MjQ2NDExNzFmNGM4MGU4YTY4In0=

Trâu Hiền Thực nghe không hiểu nhưng đã lo lắng mất ngủ suốt hai ngày, cũng không muốn vòng vo nữa: “Chú đã điều tra kỹ rồi. Cháu muốn cải tạo ngõ Bình An nhưng cấp trên chưa phê duyệt kinh phí, Cục Quản lý Nhà đất của các cháu cũng không có tiền. Vì vậy, cháu đã nhắm đến giải Ngọc Lan. Lang Lang, có thể cháu đã đến Bắc Đại Hoang học được một số kiến thức về thiết kế xây dựng nhưng đừng quên, chuyện nhà cửa, nói suông trên giấy chỉ là bước đầu tiên, kinh nghiệm thực tế của cháu bằng không. Muốn thắng được nhiều chuyên gia như vậy, xác suất cũng chỉ bằng không.”

Ads
';
Advertisement