Lần đầu tiên nghe được thông tin nội bộ về đợt cải tạo, tất cả cư dân đều không khỏi nín thở.
Mỗi hộ đều có bồn cầu xả nước!
Những khu nhà kiểu mới có cửa sổ sắt, nền sáp bóng bẩy cũng chưa chắc có được!
Vậy mà họ lại có nhà vệ sinh riêng!
Quả thực giống như bánh từ trên trời rơi xuống!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn vì miếng bánh quá lớn này.
"Mọi người có thể bắt đầu tổ chức họp bầu cán bộ, còn chúng tôi sẽ tiến hành rà soát tòa nhà."
Vừa dứt lời, nhóm Lý Bang vừa mới sát nhập vào, cùng với vài cán bộ phụ trách hỗ trợ lập sơ đồ, đều đứng phía sau cô, sẵn sàng làm việc.
"Đừng ngẩn người ra nữa." Lý Đại Đầu đập nhẹ đánh thức đám thanh niên, chỉ huy mọi người cùng dạt sang một bên. “Đừng cản trở cán bộ Thủy làm việc.”
Người dân nhanh chóng tản ra, nhân viên của Cục Quản lý Nhà ở bắt đầu leo lên, kiểm tra khắp nơi.
...
"Chân em bị sưng rồi à?"
Thủy Lang ngâm chân trong chậu gỗ, ống quần xắn lên tận đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn như ngó sen. Phần thân trên thì nửa nằm nửa bò trên bàn, cây bút trên tay không ngừng vạch từng đường thẳng trên giấy, ghép lại thành từng sơ đồ kết cấu căn hộ. Nghe thấy lời của Chu Quang Hách, cô cúi đầu nhìn thoáng qua: "Sưng chỗ nào chứ, em có thấy đâu..."
Nói đến một nửa, thấy Đại Nha và Nhị Nha đang cúi đầu ôn bài với sách mượn được, Tam Nha thì đang ôm truyện tranh, còn Chu Huỷ ngồi một bên đan áo len, cô lập tức nuốt lại nửa câu sau.
Chu Quang Hách ngầm hiểu: "Có cần anh xoa bóp giúp không?"
Thủy Lang liếc xéo anh một cái: "Không cần."
Chu Huỷ khẽ cười: "Leo cầu thang là ảnh hưởng đến chân nhiều nhất đấy, đúng là nên xoa bóp và chú ý hơn."
Chu Quang Hách cởi áo khoác cảnh phục, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay rắn chắc đầy đường nét cơ bắp. Anh ngồi xổm bên cạnh chậu nước, vắt khăn lau chân lên đầu gối rồi nhẹ nhàng nâng chân của Thủy Lang lên.
Thủy Lang lập tức rụt chân lại, lần đầu tiên bị anh trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt: "Vào phòng rồi hẵng nói."
Người này, sao tự nhiên lại ngang nhiên thế chứ?
Từ bàn truyền đến tiếng cười khúc khích trẻ con, cô quay đầu lại thì thấy ba cô nhóc đang che miệng cười trộm.
Tai của Thủy Lang đỏ lựng: "Ba nhóc ranh này, hiểu cái gì mà cười? Mau học bài đi!"
Ba cô bé đồng loạt giơ sách lên che mặt, trốn sau sách rồi len lén nhìn nhau, tiếp tục cười thầm.
"Trước tiên lau khô đã, ngâm chân cũng phải có mức độ, nước nhiều thế này sắp nguội hết rồi."
Chu Quang Hách tự nhiên nắm lấy cổ chân của Thủy Lang, đặt lên đầu gối, dùng chiếc khăn lông sọc đỏ trắng quấn lấy bàn chân nhỏ nhắn tròn trịa, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái rồi lau khô nước.
Lòng bàn chân Thủy Lang bắt đầu nhột, nhột đến tận tim. Nhân lúc chị cả và ba cô nhóc không để ý, cô khẽ đá anh một cái.
Chu Quang Hách cầm đôi dép bông lên, xỏ vào đôi chân đã lau khô của cô. Anh cúi đầu, khóe môi vương ý cười, rồi lại nhấc chân phải của cô lên, tiếp tục xoa bóp và lau sạch nước.
Bút trên tay Thủy Lang liên tục di chuyển nhưng những đường kẻ không còn thẳng thớm nữa. Nhiệt trên tai tăng vọt, cả người dường như bị hơi ấm từ bàn tay anh bao trùm, không thể tản nhiệt nổi.
"Xong rồi."
Chu Quang Hách xỏ cả hai chân cô vào dép, vắt chiếc khăn lau chân lên vai trái rồi bưng chậu nước ra ngoài.
"Ào."
Cô ép mình cắt đứt suy nghĩ, chuyển đầu óc quay về những tòa nhà ở ngõ Bình An. Dù nhiệt trên tai vẫn chưa rút hết nhưng theo phản xạ, chỉ trong một giây, cô đã chuyển sang trạng thái làm việc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất