Điều kiện cơ sở của ngõ Bình An thực sự quá kém, kinh phí lại thiếu hụt nghiêm trọng. Ngoài việc cần có thiết kế vượt trội, còn phải bổ sung thêm một thứ gì đó đủ ấn tượng để bù đắp cho sự yếu kém về cơ sở hạ tầng.
Thủy Lang làm việc luôn theo kiểu chuẩn bị dư dả. Dù cô tự tin vào thiết kế của mình nhưng vẫn muốn làm thêm một chút, để đảm bảo không có bất cứ sơ suất nào.
Nhưng ở điểm này, dù đã suy nghĩ suốt mấy ngày, đưa ra hàng trăm phương án, cô vẫn chưa thể áp dụng được phương án nào. Bởi vì có một số thứ quá đi trước thời đại, giống như xét nghiệm ADN vậy, thời buổi này chưa thể thực hiện được.
"Mợ nhỏ, sao mợ lại thở dài thế?"
Tam Nha không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Thủy Lang, chớp đôi mắt to tròn long lanh: "Có phải mợ mệt rồi không? Cùng cháu đọc sách tranh nhé."
Nói rồi, cô bé liền mở sách tranh ra đặt trước mặt Thủy Lang.
"Tam Nha!" Chu Huỷ lập tức lên tiếng dạy dỗ: "Mẹ đã bảo con thế nào rồi? Không được làm phiền mợ nhỏ!"
"Không sao." Thủy Lang cười, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trĩnh ngày càng có da có thịt của Tam Nha, rồi mở sách tranh trước mặt ra, liếc nhìn bìa sách: "Trồng rau nhí? Đây là chuyện gì vậy?"
Tam Nha kiễng chân, lật đến trang mình vừa đọc: "Cà tím, ớt xanh, trẻ con, câu chuyện về đội sản xuất."
Thủy Lang tùy ý lật hai trang, càng đọc ánh mắt càng trở nên nghiêm túc.
Bây giờ cô mới nhớ ra rằng, truyện tranh của thời đại này, dù phần lớn là trẻ con đọc nhưng thực ra đều do các bậc thầy hàng đầu quốc gia tham gia sáng tác, một nét độc nhất vô nhị của thời đại này, là kiệt tác không thể có lần thứ hai.
Từng trang giấy lần lượt lật qua trước mắt.
Những đường nét, sắc màu dưới ánh đèn liên tục tạo thành những vệt bóng mờ.
Rồi dần dần, chúng biến thành những bản vẽ cấu trúc không gian.
Tim Thủy Lang đập thình thịch, cô "soạt" một cái đứng bật dậy, đôi mắt sáng rực chẳng khác nào bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà: "Tôi nghĩ ra rồi!"
Chu Quang Hách vừa bước vào cửa liền sững sờ: "Nghĩ ra cái gì cơ?"
"Nghĩ ra một phương án độc đáo, không chỉ giúp cải tạo mà còn giúp ngõ Bình An kiếm thêm một khoản kinh phí!"
Chu Quang Hách tò mò hỏi: "Là gì vậy?"
"Bây giờ chưa tiện nói, vừa nãy chỉ là cảm hứng bất chợt thôi, cụ thể phải đợi ngày mai em đi khảo sát thực tế mới có thể xác định được." Thủy Lang ôm một chồng tài liệu đứng dậy, nhìn ba cô bé: "Khuya lắm rồi, đi ngủ đi. Mai dậy sớm, chúng ta cùng đến trường báo danh."
Ba cô bé lập tức phấn khích. Chính vì biết ngày mai được đi học, nên hôm nay các bé mới ở đây đọc sách cùng mợ nhỏ.
Ngay cả Chu Huỷ cũng kích động đến mức bàn tay đang đan áo len khẽ run lên.
...
Sáng hôm sau, Thủy Lang và Chu Quang Hách vừa đẩy xe lăn của chị cả, vừa dẫn theo ba cô bé ra ngoài, chợt nghe tiếng còi xe vang lên.
Thủy Lang quay đầu nhìn, thấy cửa kính ghế lái từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt của Trâu Luật.
Chu Quang Hách lập tức cau mày, hơi nghiêng người, chắn trước mặt Thủy Lang.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất