Trâu Luật giật mình. Anh ta không hề bộc lộ điều gì, cảm thấy mình vẫn như bình thường, thế mà Thủy Lang lại nhìn thấu ngay lập tức.
Quá thông minh rồi!
"Nhiệm vụ bây giờ chính là khiến em nguôi giận, đó là nhiệm vụ lớn nhất của cả nhà tôi."
Thủy Lang bật cười, liếc sang Trâu Khải: "Để thứ này xuất hiện trước mặt tôi, anh chắc là đang giúp tôi bớt giận chứ?"
Mắt Trâu Khải lập tức trợn tròn, không thể tin nổi nhìn Thủy Lang.
"Thứ này?!"
"Trong mắt em, anh chỉ là một thứ rác rưởi thôi sao? Trước đây em đã từng yêu anh sâu đậm như thế! Đúng, trong khoảng thời gian đó là anh có lỗi với em, em bị đưa đến Bắc Đại Hoang suốt mười năm, anh thực sự đã không đủ quan tâm em, em giận anh, anh hiểu nhưng Lang Lang, nếu em cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ giận đấy!"
Thủy Lang im lặng, lặng lẽ nhìn anh ta diễn trò.
Trâu Khải thấy cô không phản ứng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Câu uy h.i.ế.p này vẫn có tác dụng, chứng tỏ Thủy Lang vẫn còn tình cảm với anh ta. Giọng điệu anh ta theo đó mềm hẳn đi:
"Lang Lang, trước đây là anh không đúng, anh không hiểu chuyện, không hiểu thế nào là tình cảm. Bây giờ anh đã hiểu rồi, anh sẽ cố gắng đối xử tốt với em. Anh sẽ viết thư cho em mỗi ngày, em xem..."
Vừa móc bức thư từ trong túi ra, Chu Quang Hách đã đứng chắn trước mặt Thủy Lang: "Lớp cải tạo tư tưởng, chưa học đủ à?"
Nghe đến đây, cổ tay Trâu Khải bắt đầu run lên. Anh ta nghiến răng nặn ra một nụ cười: "Đội trưởng Chu, tôi vẫn luôn ghi nhớ chuyện này đấy."
"Hôm nay tôi không có thời gian chơi đùa với anh. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa này, tôi sẽ dành thời gian cho anh đấy." Thủy Lang nhìn Trâu Khải: "Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi, nói nhảm một câu nữa, anh sẽ phải đến nông trường Bắc Đại Hoang mà bầu bạn với Ô Lâm Lâm đấy."
Sắc mặt Trâu Luật thay đổi, quát lớn: "Về ngay! Lo làm việc đàng hoàng đi!"
"Anh cả!" Trâu Khải không ngờ vào thời khắc quan trọng, anh trai không những không giúp mình mà còn mắng anh ta ngay trước mặt tình địch. Anh ta lập tức muốn tìm lại thể diện: "Chuyện của em, em tự quyết định!"
Trâu Luật nhìn em trai, gương mặt trầm xuống: "Mày nói lại lần nữa xem?"
Trâu Khải nuốt nước bọt, nhìn về phía Thủy Lang, rồi lại liếc nhìn anh cả của mình, không cam tâm mà bước qua dựng lại chiếc xe đạp.
"Lang Lang, anh..." Tối nay anh sẽ đến đón em tan làm.
Nhưng lời phía sau lại không dám nói ra.
Chu Quang Hách nhắc nhở một câu, anh ta mới bừng tỉnh nhận ra, bất kể cuộc hôn nhân của bọn họ là thật hay giả thì trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng có giấy chứng nhận kết hôn. Chưa nói đến việc Thủy Lang có sốt ruột hay không nhưng nếu thực sự chọc giận Chu Quang Hách thì anh ta hoàn toàn có thể bị tống đi theo Ô Lâm Lâm.
Ô Lâm Lâm bây giờ còn đang đào hang trong núi, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng!
Trâu Khải không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Thủy Lang bằng ánh mắt "mọi chuyện đều hiểu không cần nói", rồi lại hung hăng lườm Chu Quang Hách một cái, sau đó đạp xe rời đi.
Thủy Lang lắc đầu: "Em trai anh lúc mới về nước trông còn ra dáng con người, sao càng nhìn lại càng thấy không giống người bình thường thế?"
Trâu Luật nhận ra Thủy Lang không có thiện cảm với Trâu Khải, sợ nếu tiếp tục nói về anh ta sẽ khiến cô càng phản cảm, làm hỏng cục diện, liền chuyển chủ đề: "Nếu em không muốn để anh đưa đi, anh sẽ đi trước đợi hai người, dù sao cũng không xa lắm."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất