Thủy Lang nhìn anh ta, không nói gì.
Muốn xem rốt cuộc anh ta định giở trò gì.
Trâu Luật gật đầu với Chu Quang Hách và Chu Huỷ, sau đó xoay người lên xe.
"May mà đi sớm, bây giờ tới nơi vẫn còn sớm chán."
Tối qua chị cả và ba cô bé đều phấn khích đến mức không ngủ được, sáng sớm tinh mơ, khi trời vẫn còn đen kịt, thậm chí chưa hửng sáng, Chu Quang Hách đã gọi tất cả dậy, nói rằng phải xuất phát trước hai tiếng đồng hồ để có đủ thời gian xử lý mọi việc mà không vội vàng.
Mặc dù ai cũng ngáp ngắn ngáp dài nhưng chị cả và ba cô bé không có ý kiến gì. Riêng Thủy Lang thì đầy bụng bất mãn.
Nhà ai đi học lại phải xuất phát trước hai tiếng đồng hồ chứ!
Nhưng đúng là có bất ngờ xảy ra thật, bị trì hoãn một chút mà vẫn có thể thong thả đến nơi.
"Để chị tự đi."
Chu Huỷ tự mình đẩy bánh xe lăn, di chuyển về phía trước.
Chu Quang Hách không phản đối, về sau con đường này, chị cả phải tự đi một mình.
"À... chị cả."
Thủy Lang suy nghĩ một chút, vẫn quyết định giải thích: "Bọn họ đều vì tiền mới nói những lời đó, chị..."
Chu Huỷ ngẩn người, sau đó bật cười: "Mẹ con chị không nghĩ nhiều đâu. Tấm lòng của em, bọn chị đều thấy rõ. Nhìn xem em đã làm bao nhiêu việc cho mẹ con chị, nhìn quần áo mẹ con chị mặc, tinh thần mẹ con chị thế nào. Em thật lòng đối tốt với mẹ con chị, điều đó cũng chứng tỏ em thật lòng với em trai chị."
Thủy Lang giật mình, không ngờ chị cả lại đột nhiên nói ra những lời này, theo bản năng liếc nhìn Chu Quang Hách.
Vừa hay chạm phải ánh mắt anh đang chăm chú nhìn mình, cô vội vàng dời mắt đi.
"Anh cũng nhìn thấy hết."
Chu Quang Hách đột nhiên lên tiếng.
"Không cần lo lắng."
"Ai lo lắng chứ?"
Thủy Lang vô thức đẩy Chu Huỷ đi về phía trước nhưng thấy chị cả nghi hoặc quay lại nhìn, cô lập tức buông tay.
"Xin lỗi, em quên mất, chị tự đi mà."
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, khiến vành tai cô nóng bừng.
...
Thượng Hải có mấy trường đại học được chọn làm thí điểm của hệ Đại học Công Nông Binh, Đại học Thượng Đán là một trong số đó.
Đây là một ngôi trường danh tiếng trăm năm, cách đường Phúc Mậu không xa, chỉ cần đi qua hai con phố, rẽ vài ngã tư là có thể thấy cổng trường đại học.
Năm 1977, Đại học Công Nông Binh khai giảng vào cuối tháng Ba, hiện tại đã là tháng Tư, cũng không tính là quá muộn.
Đại học Công Nông Binh không những không cần đóng học phí, ăn cơm cũng miễn phí, mỗi tháng còn có trợ cấp thêm. Sau khi tốt nghiệp, còn có cơ hội quay về làm cán bộ. Vì vậy, trong thời đại này, suất vào đại học vô cùng quý giá.
"Cán bộ Thủy!"
Tiêu Khả Mai đã đứng đợi sẵn ở cổng trường từ sớm, vừa thấy Thủy Lang đã tràn đầy sức sống chạy tới.
"Anh chị đến sớm quá! Đây là chị cả sao?"
"Chào chị."
Chu Huỷ mỉm cười chào hỏi, sau đó tò mò nhìn Thủy Lang.
Thủy Lang cười nói: "Đây là đồng nghiệp của em. Em vẫn còn một suất vào đại học, nên đã nhường cho cô ấy."
“Không cần đâu, cô đến đây để học tập nâng cao, việc học hành vẫn là nhiệm vụ quan trọng nhất.” Thủy Lang nhìn về phía chị cả: "Hai người cứ coi như có thêm bạn đồng hành, nếu có gì cần giúp đỡ thì hỗ trợ nhau là được.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất