Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Thủy Lang mở hồ sơ của thợ điện bậc tám Lỗ Lương Tâm, nói:

 

"Thầy Lỗ chắc hẳn đã quen làm việc một cách chậm rãi nhưng chúng ta thì không thể chậm chạp được."

 

"Không học ba năm thì không thể thành thợ lành nghề đâu." Lưu Đức Hoa nhìn Thủy Lang:

 

"Cô có muốn suy nghĩ lại không?"

 

"Sao ngay cả anh cũng định bỏ cuộc thế?" Thủy Lang nhìn hai người, nghiêm túc nói:

 

"Chúng ta phải tiến về phía trước, gặp khó khăn thì giải quyết khó khăn, gặp trở ngại thì phá bỏ trở ngại, không ngừng tiến lên."

 

"Được được, từ nay về sau tôi không nói mấy lời bỏ cuộc nữa." Ánh mắt Lưu Đức Hoa tràn đầy tán thưởng: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

 

"Trước tiên đến tổ sửa chữa nhà cửa xem tình hình."

 

Thủy Lang lướt mắt qua danh sách, ghi nhớ hết thông tin của nhóm công nhân trong đầu.

 

Lúc này đã gần hết giờ làm, tổ sửa chữa nhà ở hầu hết đều đi làm việc bên ngoài, chưa trở về. Trong phòng chỉ còn lại một chàng trai trẻ.

 

"Gần đây toàn khu đang đăng ký báo hỏng, có rất nhiều con hẻm yêu cầu sửa chữa, các sư phụ đều bận rộn ra ngoài làm việc. Tối nay họ có thể sẽ không quay lại mà tan làm luôn."

 

Thủy Lang gật đầu, chăm chú nhìn chàng trai khiến cậu ấy có chút không tự nhiên, đưa tay gãi đầu, một lúc sau Thủy Lang mới lên tiếng:

 

"Anh trông còn trẻ lắm, không biết đã đạt bậc mấy rồi?"

 

"Tôi á? Tôi là thợ bậc ba." Chàng trai có chút ngượng ngùng gãi đầu lần nữa.

 

"Oa~" Thủy Lang ngạc nhiên: "Không nhìn ra đấy! Anh chắc mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi thôi nhỉ? Vậy mà đã là thợ bậc ba rồi à? Đáng nể thật! Đến hai mươi tuổi, anh chắc chắn sẽ trở thành một thợ bậc bốn xuất sắc! Đúng là rường cột của nước nhà!"

 

Chàng trai đỏ bừng mặt vì được khen, lí nhí nói:

 

"Tôi... tôi đã hai mươi tuổi rồi."

 

"Oa~" Thủy Lang lại càng tỏ ra kinh ngạc hơn:

 

"Anh  trông giống hệt Hồng Hài Nhi trong Tây Du Ký vậy! Tôi nói anh mười bảy, mười tám tuổi là đã cố nói cho nhiều rồi đấy, thật sự không nhìn ra luôn!"

 

Lưu Đức Hoa: "..."

 

Lâm Hậu Bân: "..."

 

Nói cứ như thể cô đã từng gặp Hồng Hài Nhi rồi ấy!

 

Trong nguyên tác Tây Du Ký, Hồng Hài Nhi có gương mặt trắng như phấn, môi đỏ như son, dáng vẻ tuấn tú hơn cả Na Tra. Còn cậu thanh niên trước mặt thì da vàng vọt, chẳng có nét nào giống cả.

 

Chưa kể, Hồng Hài Nhi trông cùng lắm cũng chỉ như một đứa trẻ cấp mẫu giáo hoặc tiểu học. Làm gì có chuyện mười bảy, mười tám tuổi!

 

Thật đúng là nói nhảm!

 

Nhưng chàng trai lại vô cùng phấn khích:

 

"Cô có con mắt tinh tường thật đấy! Tôi thích Hồng Hài Nhi nhất!"

 

Thủy Lang: "..."

 

Chẳng lẽ nói trúng rồi à?

 

"Anh thật sự rất giống đấy! Nhưng tại sao lại thích Hồng Hài Nhi?"

 

"Tôi thấy cậu ta rất tự do, có thể sống một mình trong một cái động, không ai quản thúc." Chàng trai bỗng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Thủy Lang gần hơn rất nhiều, hăng hái nói: "Nếu tôi là Hồng Hài Nhi, tôi có thể vào Cục Xây dựng, không cần làm việc ở tổ sửa chữa nhà của Cục Quản lý Nhà đất nữa."

 

"Sao lại nói vậy?" Thủy Lang kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc: "Cục Quản lý Nhà đất là đơn vị tốt mà biết bao người muốn vào. Anh vào được đây chắc cũng không dễ dàng gì đâu nhỉ?"

 

"Không dễ thật nhưng tôi không thích làm điện nước." Ánh mắt chàng trai bỗng lóe lên tia khao khát:

 

"Tôi muốn xây nhà, muốn thiết kế nhiều công trình kiến trúc khác nhau. Nhưng bố tôi không cho phép, ông ấy bảo đến đó không có ai dìu dắt tôi, gia đình cũng không đồng ý. Tôi muốn vào Cục Xây dựng nhưng không có chỉ tiêu tuyển dụng."

 

eyJpdiI6IjV0V1NKYXdaKzQ2bW9tU2dQdW1iMXc9PSIsInZhbHVlIjoicWRPbUFMMDlxTkE4dW5qR0tSUWU1bE5ENDkrYVQ3NklwM0hCSVlGc3BjY2NpZU5Ud1prOXJ5aThzNDR6c2xUSDc5enliRHlHOER2KzJ5K1ZuNVY5K3NJZ1wvR1lvbXpsOXJXZGs4Q1phTWdsemhNT2Zld1hMYXBYN0ZSOCt2dUtsUGtXSWtqK3h2OHVhTUVkdVhKcHVnN3VCTGVnRXBrQjlKNUQzdDJOdGN0ZmRpb0FKblwvUVJlZEtFdFl3dzdiZXphOVRJVytUbHFRSFo1bkw4YzBJakJ3SjZVZEtHZXRDSFRMWExvVkdaWEVpSGtaTk9Ya3VcL25PNWpSSzZUcDUwQktkZm9sRHhcL2pweXowaFZGMURoYUxObmZxemZKQkNJMmdJUjVLYkdZQVNnemdXbzRZRFdNWUJBcGpiUFF1Nys5NWFwTFpkZEQwWWhya3pPN1FIZjRGQmxwNWp5VmpxOXlqSjR0dEc5d3BqNFBsVHFoWERnSkhMQTZoZTRjUlwvTGFseU55b3VEWVJwZ1plSnlRWFZid0lRPT0iLCJtYWMiOiIzMDA1OWJiMGU1YmI0NjgwNjkzNzk1MzNiNzRjYjU1YWVjOWVjYTBkMGYyZmY3ZTc3MTc4M2RkYTNkZjAwZTI4In0=
eyJpdiI6IlF1d09mQzVuOFdVS00zUUl1ZWpzb1E9PSIsInZhbHVlIjoiYTZick5DQVdZRDRyUGFrVEwxb3FzUExMYkJldkZkbVA1bStsSmhVSFYrQldWWVFPNVwvOVpGTlVpSTlQVDlyUFwvWVFzV05IQ25FZndZZTd0K0ZIUmc3UT09IiwibWFjIjoiNTYxMDM2Nzc5NjEzZGY2NjFmZWY1ZTRkN2JmMmQ0ZDVhMjMwODgxNzM4MzIxM2U0MjFlMjg4M2Q1MjAxYTI4MSJ9

"Ơ, sao tôi thấy anh trông quen quen nhỉ?"

Ads
';
Advertisement