Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Chàng trai gãi đầu, có chút xấu hổ:

 

"Cô giỏi thật đấy, nhìn phát là nhận ra ngay. Người khác toàn bảo tôi chẳng giống bố tôi gì cả."

 

Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân nhìn nhau, đồng thời kinh ngạc nói:

 

"Bố cậu không phải là Lỗ sư phụ sao?"

 

Nhìn thấy chàng trai trẻ gật đầu, hai người lại càng sửng sốt, quay sang nhìn Thủy Lang.

 

Ban nãy còn thấy lạ, chẳng phải nên "bắt giặc trước tiên bắt vua" sao? Sao lại chạy đến đây trò chuyện không đi nữa?

 

Còn nhắm mắt thổi phồng chuyện!

 

Thì ra đã bắt đầu từ con trai của "vua" rồi!

 

Hai người họ vào đơn vị này trước Thủy Lang mấy năm, thế mà còn không biết con trai Lỗ sư phụ cũng làm việc ở đây. Vậy mà Thủy Lang lại biết???

 

"Bố cậu cũng là một người có tâm. Thời buổi này học kỹ thuật đâu có dễ, nhà có một công nhân bậc tám mà không theo học, lại chạy sang đơn vị khác, làm học trò cho người ta, chịu khổ chịu cực."

 

Thủy Lang mỉm cười nói:

 

"Nhưng mà, bây giờ cũng không phải là không có cơ hội."

 

Chàng trai trẻ ngẩn người:

 

"Cơ hội gì?"

 

"Anh vào Cục Xây dựng học kỹ thuật, lại còn điều chuyển ngang, vừa vào là có thể tham gia dự án ngay."

 

Chàng trai nghi hoặc nhìn Thủy Lang, rồi lại nhìn Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân:

 

"Mấy người… chẳng lẽ là nhân viên phụ trách tu sửa ở ngõ Bình An?"

 

Thủy Lang còn chưa kịp phản ứng thì phía sau vang lên tiếng bước chân.

 

Một nhóm sư phụ xách hộp dụng cụ bước vào.

 

Dẫn đầu là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc húi cua điểm bạc, mặc đồng phục xanh đậm có in dòng chữ "Cục Quản lý Nhà đất Phức Mậu", khí chất giản dị, điềm tĩnh.

 

Ông ấy nhìn Thủy Lang, ánh mắt không hề có vẻ bất ngờ, như thể đã quen biết từ lâu, cũng biết trước rằng cô sẽ đến.

 

Mấy công nhân phía sau, khoảng ba bốn mươi tuổi, ánh mắt thì lại thoáng chút ngạc nhiên, như thể đang nói:

 

"Sao đến nhanh vậy?"

 

Có chuẩn bị tâm lý vẫn hơn là chẳng hiểu gì cả.

 

Đỡ tốn công giải thích.

 

Thủy Lang mỉm cười chào hỏi:

 

"Lỗ sư phụ, chào Đại Lưu, Tiểu Lưu sư phụ, chào Chu sư phụ, chào Mễ sư phụ."

 

"Lỗ sư phụ, các vị sư phụ, hút điếu thuốc nào."

 

Lâm Hậu Bân móc ra một bao thuốc hiệu Gấu Trúc, đưa cho Lỗ sư phụ:

 

"Đi làm bên ngoài không hút được thuốc lá, về rồi thì hút một điếu cho đỡ thèm."

 

Lỗ sư phụ giơ tay từ chối:

 

"Thợ điện không hút thuốc."

 

"Vậy thì các vị sư phụ khác làm một điếu đi."

 

Lưu Đức Hoa cũng lấy ra bao thuốc Đại Tiền Môn loại tốt nhất, định chia cho mấy sư phụ kia.

 

Nhưng không ai nhận cả.

 

Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân lúng túng cầm thuốc, còn các sư phụ thì sắc mặt không chút biểu cảm, hơn nữa tay họ đều đang cầm dụng cụ, không tiện nhận.

 

Bỗng nhiên, Thủy Lang rút lấy hai bao thuốc, lấy ra một điếu, trực tiếp kẹp vào tai Lỗ sư phụ.

 

Lỗ sư phụ giật nảy mình, giơ tay lên định gạt ra nhưng Thủy Lang lại nhanh tay kẹp thêm một điếu vào tai bên phải của ông.

 

"!!!"

 

Mấy sư phụ chưa bao giờ thấy một cô gái trẻ phát thuốc cho ông già kiểu này, tất cả đều sững sờ.

 

Lỗ sư phụ cũng bị chấn động, phản ứng lại thì lập tức xách hộp dụng cụ lùi một bước, mặt nghiêm túc, giơ tay tháo hai điếu thuốc xuống, đưa lại cho Thủy Lang.

 

Thủy Lang xua tay:

 

"Tôi không hút."

 

"……"

 

Lỗ sư phụ lại định đưa cho Lưu Đức Hoa nhưng Thủy Lang đẩy tay ông ấy về:

 

"Đều là người trong đơn vị cả, có một điếu thuốc mà đùn đẩy qua lại làm gì. Được nhận thuốc từ báu vật trấn giữ của Cục Quản lý Nhà đất, đó là vinh hạnh của họ."

 

eyJpdiI6IkZxdFRxdGtHY25TRVNFbFVUSkxwalE9PSIsInZhbHVlIjoiTEVyaEdCN0FwODlObnp1bGJSZFZiN2JkTTdlajQ2Sk45VTRzXC82SHVFbzA3RjYwcFR5TXU4S2duR3JPc3pLYVhqYmRLQWpcLytjNDBXUTdcL25BMVlOYlo0M2FqRU9UVmI4MHoxRWtDTE1MOWU2TGxyNkNMVHRPQktweWtIWk5HOUhjQ2ppUWdiMWpVSUtCNDRGWnE5M080Z1QycW5tVWQydndGbEpZQVU1ZjAybTlDT0U4SGxjM1BOanNUWEM3ZHQ4cXZkRFwvcFVZdXYwUmhYRnhvV0VoU21vZXJaQkNKWWFPYWhHMnNvczJjTVJpOUhmdW50Nm9YdnBHVW9YSHUycUVPVkRyNTVXZ2E5Y1BOSjRiQjdZa3hVNGhQQTRtVEI1VlFBZ3QrZmJQbkl2K0ZVekRjbzVnUWF2d2J3bGE0eFg5SndTKzlpRzhPRkIzc0dnS0lxcnpaWTgwWE83cDhaOFpnb2RBbHFwQ0NXWEZiQlhRV0Q4Wk40MCtlbU1UM2FxalwvZFc0d2RKdHBoaHhZMDJUSzdHbTJaY1BqSHVVaGRic3JDOHo4UXlPbitOeEtVNUxPYm05eHpXQ1g4WXJKSzdoQkVBYmllU1JDR3laR2NCOWw1dzNVQT09IiwibWFjIjoiYzc4OGM0MzEyMzRlZGVjMGZhZTgwZjhjMzNmODU4YTg1MDYxODkzNzcxZjlmMTA3MGQ4MmY4ZjNlNDc0MWMxMiJ9
eyJpdiI6ImxkVHpab0xDOG1rZkl5NFBncjRodlE9PSIsInZhbHVlIjoiSnp5TnVvdHB1TWRETXFlM2dnWU1acVFRSlpJTzVHaFdDN3ZrbkFYSzlqV1wvcDRwNXBSMjg0QzRXaXBEMUozOVRFK1BIaG5mdE5VXC9wc2ZHRjJZSnRzZz09IiwibWFjIjoiZmI3MWRlNTBiNWFmN2M0ZDljZTJlMDI4MThjY2QyZmIyM2JkNGU3YjdiYWI3ZjAyNTZiMWVkMjE5ODJmYzhjOCJ9

"Lỗ sư phụ, thầy nhìn xem, quốc bảo kết hợp với quốc bảo, loại thuốc này và thầy đúng là tuyệt phối! Dù thầy không hút thuốc, cũng phải giữ lại một bao làm kỷ niệm chứ!"

Ads
';
Advertisement