Tất cả các sư phụ lại một lần nữa chấn động, trong khoảnh khắc cảm giác như bị một luồng ánh sáng bao trùm.
“Trách nhiệm cải tạo cái cũ không thuộc về người khác, mà là của các vị sư phụ.”
Thủy Lang xòe tay, chỉ về phía bậc thầy cấp tám: “Đặc biệt là ngài, bảo vật trấn cục, đồng chí Lỗ Lương Tâm.”
Lỗ sư phụ trong lòng chợt nóng lên, vô thức ưỡn ngực, suýt chút nữa đã rưng rưng nước mắt. Nhưng ngay lập tức ông ấy giật mình, lạnh toát mồ hôi, suýt chút nữa là bị dỗ vào tròng rồi!
Lỗ sư phụ lấy lại bình tĩnh: “Nhưng mà, mấy chục đồ đệ này thật sự không thể nào...”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Thủy Lang phất tay, nói hùng hồn: “Sư phụ trí tuệ thì cải cách có trí tuệ, sư phụ vững vàng thì cải cách vững vàng.”
“Mặt trời đỏ vừa mọc, ánh sáng chói lọi.
Sông cuộn trào dòng nước, dâng tràn mênh mông.
Sư phụ tung mình giữa trời cao, vảy rồng sắc bén bay lượn.
Sư phụ gầm vang trong thung lũng, muôn thú khiếp sợ.
Sư phụ thử cánh, gió bụi cuộn trào.
Sư phụ lột xác, uy nghi lẫm liệt.
Sư phụ mài kiếm, ánh sáng rực rỡ…”
“Thu nhận!!!”
Lỗ sư phụ giơ hai tay lên trời, chịu thua: “Tôi nhận, không được sao? Các người cũng nhận đi!”
Trong văn phòng vang lên những tràng cười sảng khoái.
Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân đồng thời giơ ngón tay cái lên tán thưởng Thủy Lang.
Thủy Lang nắm c.h.ặ.t t.a.y Lỗ sư phụ: “Vậy quyết định vậy nhé, Lỗ sư phụ! Cải tạo cũ tất cả nhờ vào ông! Nếu thực sự bận quá, ông có thể gọi mấy người bạn cấp tám của mình đến giúp mà.”
Lỗ sư phụ giật giật khóe miệng: “Vừa nãy cô còn nói bậc thầy cấp tám quý như quốc bảo. Tôi cũng phải đến năm mươi tuổi mới lấy được chứng chỉ này, làm gì có đồng nghiệp nào khác?”
“Đó là vì hệ thống bậc tám xuất hiện muộn, làm chậm trễ tài năng của Lỗ sư phụ thôi! Nếu có sớm hơn, ông đã lấy được từ năm ba mươi tuổi rồi!”
Không nói đến chuyện khác nhưng những lời nịnh nọt này nghe thật sự rất dễ chịu.
Lỗ sư phụ thôi giật khóe miệng, bật cười: “Cán bộ Thủy à, chỉ dựa vào miệng lưỡi của cô, trên đời này chẳng có việc gì không làm được.”
Thủy Lang chống cằm, cười hớn hở: “Ôi chao, được bậc thầy cấp tám khen ngợi, tương lai tôi sáng lạn rồi đây!”
Tiếng cười lại một lần nữa vang lên trong văn phòng.
...
Chuyện bên phía Lỗ sư phụ xem như đã xong, trời cũng dần tối.
Thủy Lang lập tức chạy thẳng đến Cục Xây dựng, hy vọng có thể chặn được Cục trưởng Bạch để giải quyết chuyện hôm nay. Nhưng đến nơi thì mới phát hiện ông ấy đã rời đi từ sớm.
“Sao tự nhiên lại thấy thời gian không đủ dùng vậy nhỉ?”
Thủy Lang ngồi lên yên sau xe đạp của Chu Quang Hách: “Đói chưa?”
“Là em đói thì có.” Chu Quang Hách đạp xe hướng về quán ăn: “Mua một phần bánh bao chiên hoặc bánh nướng bò hầm lót dạ trước nhé?”
“Em chưa thấy đói lắm, cứ về nhà trước đã. Xem ba cô bé ngày đầu đi học thế nào. Đúng rồi, anh có đi đón chị cả không?”
“Có chứ, đi được nửa đường thì thấy đồng nghiệp của em đi cùng chị ấy về rồi.”
“Đi cùng?” Thủy Lang tò mò hỏi: “Chứ không phải đẩy xe sao?”
“Không, chị cả đi rất nhanh, không khác gì người bình thường.”
Trong giọng nói của Chu Quang Hách có thể nghe ra sự vui mừng, Thủy Lang cũng cười theo: “Đúng rồi, bên Trữ Hú thế nào rồi?”
“Anh đã gọi cho đồng đội, cậu ấy có gọi lại một lần. Hiện tại Trữ Hú chỉ là một kỹ sư bình thường ở xưởng nhuộm của nhà máy quân giới, không thấy điểm gì khả nghi. Cậu ấy sẽ tiếp tục điều tra, cần khoảng hai ngày.”
Chu Quang Hách rẽ vào đường Phúc Mậu từ ngã tư, tiếp tục nói:
“Còn Chiêm Hủ An, hiện tại đã được bảo vệ trọng điểm nhưng vẫn chưa để lộ dấu vết nào. Vừa hay đồng đội của anh mới được điều về Quân khu Chu Trấn, nên cũng tiện theo dõi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất