Bà Tống từ ngoài cửa đi vào, trên tay cầm một cái bát đựng thịt kho tàu.
Mọi người trong phòng ai có thể đứng dậy được thì đều đứng lên chào đón bà ấy.
"Ngoại ơi, cháu định sang gọi ngoại đấy." Thủy Lang đỡ bà cụ ngồi xuống: "Chúng ta cùng đi ăn món Tây ở nhà hàng tòa nhà đỏ nhé."
"Hả?" Bà Tống ngạc nhiên: "Ăn món Tây á? Đắt lắm đấy! Còn đắt hơn cả quán ăn quốc doanh, phiếu cũng khó kiếm nữa."
Chu Quang Hách lấy một xấp phiếu ra đưa cho bà ngoại xem: "Là cô bé này kiếm được đấy ạ."
Bà Tống kinh ngạc rồi cười tít mắt: "Cô bé này thật giỏi!"
Lộ Khai Dương thay bộ áo sơ mi trắng duy nhất mà anh ta có, dù đã giặt đến ngả màu vàng. Tóc anh ta như vừa mới gội xong, còn chưa kịp lau khô, hớn hở chạy từ ngoài vào nhà.
Trên đường đi, Chu Huỷ và ba cô bé trò chuyện về ngày đầu tiên đến trường.
"Các bạn học đều chăm chỉ học hành, không ai khinh thường cháu vì cháu bị khuyết tật, ngược lại còn luôn giúp đỡ cháu, tranh nhau đẩy xe lăn cho cháu nữa." Chu Huỷ cười tươi hơn bình thường: "Hôm nay thầy giáo giảng về tác phẩm của Lỗ Tấn. Đã lâu rồi cháu chưa được nghiêm túc cầm sách đọc lại, cảm giác rất khác biệt. Thầy hiệu trưởng nói, chờ cháu quen với lớp học rồi thì sẽ sắp xếp cho cháu học môn lao động, tức là học ở hội người khuyết tật."
Vừa mới nói được một câu, mắt bà ngoại Tống đã ươn ướt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thủy Lang: “Được nhìn thấy con như hôm nay, tất cả đều nhờ có cô bé này.”
Thủy Lang cười, đổi chủ đề: “Đại Nha hôm nay thế nào?”
Đại Nha khựng lại: “Cháu cũng ổn ạ, các bạn cùng lớp... đều dễ gần, mới chỉ là ngày đầu tiên thôi.”
Thủy Lang nhìn cô bé một cái nhưng không nói gì, rồi quay sang Nhị Nha: “Hôm nay học những môn gì?”
“Học toán, ngữ văn và tư tưởng ạ.” Nhị Nha cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ trên chân: “Cháu muốn học thuộc thời khóa biểu, lần sau có tiết thể dục, không thể mang giày da, phải đi giày vải hoặc giày thể thao.”
Bà ngoại Tống nghe xong, lại thấy vô cùng an ủi. Nhớ lại lần đầu tiên đến thôn Hồng Hà đón cháu gái, Nhị Nha khi đó trần truồng trốn trong kho rơm của chuồng bò, không có nổi một bộ quần áo tử tế. Dù có người cho mượn quần áo, khi đi đường vẫn phải đi chân trần.
Bây giờ không chỉ có mấy bộ quần áo mới, mà ngay cả giày da, giày vải, giày thể thao cũng có thể thay phiên nhau đi, lại còn được học tập tại trường tiểu học tốt nhất khu vực!
Bà ngoại Tống một lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y Thủy Lang.
“Bọn cháu còn học cả nhạc nữa! Hồng tinh lấp lánh toả sáng rực rỡ~”
Tam Nha khoác tay mợ nhỏ, đột nhiên vừa đi vừa hát giữa đường lớn, hơn nữa còn vung vẩy hai tay, trông chẳng khác gì một giáo viên âm nhạc đang múa nhịp chỉ huy.
Thủy Lang cười không ngớt: “Không tệ, có năng khiếu nghệ thuật đấy, sau này có thể đi theo hướng này mà đào tạo.”
“Cô giáo nhạc còn khen cháu hát hay nhất!” Tam Nha dừng lại, vui vẻ ngẩng đầu nhìn mợ nhỏ: "Cô còn nói sẽ dạy cháu bài hát mới, đến Tết Đoan Ngọ cho cháu lên sân khấu biểu diễn.”
Chu Quang Hách ngạc nhiên cúi đầu: “Lên sân khấu biểu diễn?”
Người lớn, trẻ con xung quanh đều quay đầu nhìn Tam Nha, ai nấy đều ngỡ ngàng.
Mới ngày đầu tiên đi học thôi đấy!
Lão Du Điểu cười phá lên: “Đừng nói chứ, con bé này hát thật sự rất hay.”
Chu Huỷ kéo Tam Nha lại, hơi xúc động hỏi: “Thật à? Cô giáo thật sự nói thế à?”
“Là cô giáo âm nhạc nói!” Tam Nha ưỡn cái cằm tròn trịa lên: “Nói con hát hay nhất! Hồng tinh lấp lánh toả sáng rực rỡ~”
Thủy Lang vừa cười vừa xoa đầu Tam Nha.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất