Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản

“Có điều cô em ơi, nghĩ thì rất đẹp nhưng hiện thực rất tàn nhẫn. Phần lớn khu dân cư Thái An là tư sản, trong đó có một số chủ hộ còn ở nước ngoài không tiện về, có một số chủ nhà cũng ngại việc đổi quản lý tài sản quá phiền toái, sợ là không dễ làm.”

Đừng nhìn những hàng xóm kia cả ngày gào thét quản lý rác rưởi ghê tởm các kiểu mà tưởng bở, nếu thật sự bảo họ cùng tụ họp lại một chỗ đổi quản lý, ngược lại bọn họ sẽ trở nên do dự.

Sẽ lo lắng nhà quản lý mới có phải sẽ rác rưởi hơn không, sẽ lo lắng quá trình thực hiện có phiền toái nhiều hay không, còn phải đưa chuyện này lên trên tòa án với quản lý cũ, còn có căn bản là họ không muốn gây thêm chuyện.

Tiểu Lục kiểm tra xong trong nháy mắt thấy đau lòng: [Kí chủ như vậy thật sự rất vất vả.]

Cô làm bà chủ cho thuê vất vả lắm đúng không? Vậy tháng sau chuẩn bị thêm tiền dưỡng lão đi.

Hứa Yểu mỉm cười: “Tôi biết anh muốn nói gì, nhưng tôi đã có cách, khiến quản lý Thiên Thịnh phun ra chút tiền trước đã.”

Tạ Chính Thiên không hiểu gì cả: “?”

Khiến quản lý Thiên Thịnh phun ra chút tiền?

Nhà hắn chính là nhà tư bản, hắn có thể không hiểu lòng dạ đen tối của tư bản sao? Đồ đã ăn vào trong miệng mà vẫn có thể phun ra còn gọi là nhà tư bản sao?

...

Thịnh Chu đã rớt đài, nhưng chương trình giải trí “Cuộc Sống Gia Đình Của Tôi” vẫn phải tiếp tục quay, bốn vị khách quý còn lại phải tham gia chương trình tiếp.

Đạo diễn cũng là trong cái rủi có cái may, bởi vì Chu Thịnh thiếu đạo đức, ít nhất là nhân dân cả nước đều đã biết đến chương trình giải trí này của bọn họ không phải sao?

Đạo diễn khẩn cấp xác nhận qua với mấy vị khách quý khác, ngay cả phòng ốc cũng cẩn thận xem qua, ngoại trừ Chu Kỳ ra những người còn lại đều là nhà chính chủ, tuyệt đối không xuất hiện chuyện khất nợ tiền thuê nhà của chủ nhà, làm hỏng đồ dùng trong nhà của chủ nhà nữa.

Bởi vì lo lắng bên phía Chu Kỳ có vấn đề cho nên đạo diễn đưa theo cả tổ tiết mục đến khu dân cư Thái An tiến hành quay chương trình.

Fan của chương trình truyền hình trực tiếp còn rất khó chịu, liên tục la hét rằng không có Thịnh Chu thì không có gì hay nữa.

[Hu hu hu hu tôi muốn xem biệt thự, bây giờ chạy đến nhà của người thường thật sự không có chỗ nào thú vị cả.]

[Mặc dù hơi không tốt lắm, nhưng Hứa Yểu tìm Thịnh Chu thu tiền thuê nhà cũng khá thú vị.]

[+1, hình như tôi lại nhìn thấy rồi, người quay hình bị sao vậy? tại sao phải tránh đi? Nhìn kỹ xem có phải Hứa Yểu kia không.]

Tổ chương trình hiện tại có chút hốt hoảng, phó đạo diễn ở phía sau gấp gáp chạy lên nhỏ giọng nói với đạo diễn: “Hứa Yểu tới rồi, hình như là Hứa Yểu lại tới nữa rồi.”

Đạo diễn giật mình một cái, chuyện Thịnh Chu bị Hứa Yểu đến thu tiền thuê nhà mấy ngày hôm trước làm cho ông xuất hiện bóng ma tâm lý, vội vàng bảo người quay dời ống kính qua chỗ khác, ông cẩn thận nhìn về phía phó đạo diễn đang chỉ.

Hứa Yểu mặc quần đùi áo ngắn tay thoải mái, trên mặt đeo một cái kính râm, mà chân thì mang một đôi dép lê chuyên dùng để đi thu tiền thuê nhà! Bên cạnh Hứa Yểu còn có một thanh niên mặc áo hoodie, có điều thông qua đôi giày thể thao kia cũng có thể biết được là một phú nhị đại.

Mẹ nó, đừng dọa ông chứ, lá gan ông nhỏ lắm!

Đạo diễn đang thấp thỏm bất an thì chú ý thấy Hứa Yểu dẫn Tạ Chính Thiên đi về phía văn phòng quản lý, đạo diễn liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Đi đi, đến nhà Chu Kỳ trước.”

eyJpdiI6IjgrY0N1akRtajJQKzg2am14ZG5CSEE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0oyTUJwelpmMERUSzdyMXZyUDFORHBrMmU2Z1JMbFNRSVRUT29neEFub3pIcXo4dWlYSlFBYmZKQ1wvMkZTdWRqaFBYR3hRSEx6a3Zaam5IWjQ4aFphU2JcL09ScHBDRHdvV0ZYWTNPOERDQ0ZcL3VJMWlPb0hxY3J0NU9wYnVaOWU4Q2xpK0xEa2M5ckw0TTVxejdGeDY4MDhXb0JPYkROY2NoTTNDejExS0p6NnlBeWRvWFRDdnpPUmtrYmlNWUxxM0FybnhkTGk3bEhIT0crTFdKRVAwQT09IiwibWFjIjoiNTUwZWQ4MzJhMTZmMWY0MTEyMTBhZmUwMjgwZGI2ZDZiODJkYjNjMDI4YzY2OTgwYjU0YThhMThlYjA0MjUwOSJ9
eyJpdiI6InRtNUExOGNNMzMwUXNMdXU3Rk9iTWc9PSIsInZhbHVlIjoiYnhHNDhEUGNcL2JvdTdMK2xkdUNNUmpFQ1VQcnhtcHFcL3NQVEJHbkRyWThjR0x1ZHAxN2o0QWRCTWxjK3lyZmJ4Zng3ZVl1YVo2NXZCZ0tYSExFTm5nXC9CbG5IdndaRWxEUGlCaHd5ZTl4TitzVVhPdlk3MXNQMmlIWjNUa21tWHgrMXhwQXQ0d0huRElhdHlXQkVWazNnckwxUThwekxNdW1ic0NyQUt6ZTFrd2lJekZ3SFZ0UHBJbkF2SUpmcTdcL2s5VXE5R0NoeVY4cHVTWnNONzdtbElSaTZ6Z05nd2h2VENjaUJSUzRTS0pwV0wzNjRabWJvZm1iTVVETjFKWFRlZkR0V0hzWGlodGFmWkxZWFRzT3lYOFlwalFMUnJ3Y2tXdzJLRzNUd2hUK1hqOG9EZmw2cXNnT3JBKzdNRU1sdHBMdzkzaExNb0kwYmxnckt4TVVBQnNLXC8zaTFqcG4zRVpybWFMbkpkbnJ6RHVHR29hcUJ5anNKZGszNGpVZHlaM1k0d2gxZHVHXC95QnBuM0UzOEN4RFZMU3FvUG5QVE1ualV4ZXNBc3JtTjNiZkg1Nmd1Y2c3UWFyXC84dGRZUjRXSnVISmhGQ21kR01NWHFKaWQrMGxlOEg0N1VIV3hWelRHd0tpOGhUS05HY0JOMWx2QmlUOXFhQnMxY2l1Qzk0NDdZOVNoZFwvcGo4K0lrY0UyNmlPQUJocW5UXC9BR01GOGlSYXdkYjg2SkxJPSIsIm1hYyI6IjIyOTIxY2QzZWY3ZDcyY2RkM2VmNGJmMDliNzI5Y2I1NWJlODY0MDBlMWMwNWI3YmVmNzU2ZjQxNWQ1NmVkYzMifQ==

“Hứa Yểu, trước đây lúc học trung học tôi mua căn phòng nhỏ kia là ở tòa 2 lầu cao nhất, cô mua căn nào?” Hai người đi về phía văn phòng quản lý, Tạ Chính Thiên còn ngẩng đầu lên nhìn chung quanh cao ốc hỏi thăm.

Ads
';
Advertisement