Đến chiều, tình hình của mẹ Thẩm Thức đã ổn định, trong thời gian đó bà ấy còn tỉnh lại hai ba lần, Thẩm Thức lúc này mới yên tâm.
Chân Lục Trà thấy tình hình đã ổn định, liền gọi Thẩm Thức ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Thức cũng biết lần này mình đã làm phiền hai người họ rất nhiều, sau khi ra ngoài nhìn thấy Chân Lục Trà và Tạ Lam Án liền nói: "Cảm ơn hai người... tôi, sau này hai người có việc gì cứ việc đến tìm tôi! Việc gì làm được tôi đều sẽ làm!"
Trong mắt đứa trẻ mười sáu tuổi tràn đầy lòng biết ơn, còn long lanh nước mắt.
Tạ Lam Án nghe xong lời cậu ta, trong mắt mang theo chút trêu chọc, mở miệng nói: "Cậu? Có thể giúp được gì?"
Chân Lục Trà nghe xong vội vàng đưa tay nhéo vào cánh tay anh ta, Tạ Lam Án có chút bất ngờ nhìn cô.
Chân Lục Trà "mỉm cười" nhìn anh.
Anh đừng có gây chuyện nữa.
Ánh mắt điên cuồng ra hiệu, nhưng Tạ Lam Án nhìn bộ dạng nheo mắt nhíu mày của cô, tay có chút ngứa ngáy, muốn nhéo má cô.
Nhưng Tạ Lam Án đoán, nếu anh ra tay ngay bây giờ, Chân Tiểu Trà của anh có lẽ sẽ xù lông tại chỗ mất thôi.
Lúc này Thẩm Thức đột nhiên nhớ ra, chuyện mình phát hiện ở khu ổ chuột còn chưa nói với Chân Lục Trà. Cậu ta nhìn Tạ Lam Án, rồi lại nhìn sang Chân Lục Trà nói:
"Chị Chân, chuyện đó... lần trước chị nhờ em giúp đỡ đã có chút manh mối, có thể nói chuyện riêng một lát không?"
Thẩm Thức thấy đội trưởng Tạ bên cạnh chị Chân có vẻ không biết chuyện này, Chân Lục Trà gật đầu nói: "Được".
Sau đó quay đầu nói với Tạ Lam Án, bảo anh đợi mình một lát.
Tạ Lam Án không biết giữa họ có chuyện gì, nhưng anh biết Chân Lục Trà sẽ không giấu mình.
Chân Lục Trà và Thẩm Thức đi đến góc hành lang bệnh viện, Thẩm Thức lập tức nói với cô chuyện mình phát hiện ở khu ổ chuột.
Khoảng thời gian này, có một người đàn ông thường xuyên dẫn theo một đứa trẻ trạc tuổi cậu ta ra vào khu ổ chuột. Hơn nữa, Thẩm Thức có lần lén đi theo người đàn ông đó thì phát hiện, căn nhà của anh ta không giống những căn nhà khác trong khu ổ chuột, trông có vẻ khá lớn.
Cậu ta đi hỏi người sống bên cạnh thì mới biết, hoá ra người đàn ông này đã mua ba căn nhà rồi đập thông để ở.
Hơn nữa, thỉnh thoảng còn có người nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động lạ.
Chân Lục Trà nghe xong đã chắc chắn được vài phần, trong tiểu thuyết không biết từ đâu trong khu ổ chuột xuất hiện zombie, khiến căn cứ vốn đã ở trong tình thế nguy cấp càng thêm hỗn loạn.
Chân Lục Trà nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn phải đi một chuyến, đi xem nhà của người đàn ông đó, nhưng... chuyện này nhất định phải cho Tạ Lam Án biết.
Nhưng mình nên giải thích với anh thế nào về việc mình phát hiện ra chuyện này đây?
Không thể nói toạc ra rằng cô xuyên không đến đây, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, cô biết được từ trong tiểu thuyết. Nếu nói như vậy, Tạ Lam Án có thể sẽ cho rằng cô bị điên.
Chân Lục Trà nghĩ nghĩ, quyết định tối nay sẽ nói chuyện riêng với Tạ Lam Án. Dù sao cũng phải dùng mọi cách để nói cho anh ấy biết chuyện này.
Nhưng trước mắt, chuyện của Thẩm Thức và mẹ cậu ta phải xử lý trước. Hai mẹ con bây giờ sống ở khu ổ chuột cũng không phải là cách, đặc biệt là mẹ Thẩm Thức còn đang bị bệnh.
May mà nhiệm vụ lần này vừa mới hoàn thành, cô vẫn còn chút điểm cống hiến.
Chân Lục Trà lấy thẻ tên của mình ra: "Thẩm Thức, chị vẫn còn chút điểm cống hiến. Lần này em đã giúp chị rất nhiều, sau khi xuất viện, em và mẹ em hãy tìm một nơi tốt hơn để ở, đừng nên sống ở khu ổ chuột nữa. Dẫu sao thì nơi đó làm gì cũng không tiện."
Thẩm Thức biết lần này đến bệnh viện là đã làm phiền Chân Lục Trà rất nhiều, hắn sao có thể lấy thêm điểm cống hiến của cô được chứ.
Thẩm Thức vội xua tay nói: "Chị Chân, không cần đâu, hơn nữa lần trước chị chẳng phải đã cho em điểm cống hiến rồi sao. Số điểm kia đã đủ nhiều rồi, em sẽ không nhận thêm nữa."
Chân Lục Trà cũng biết đối phươngsẽ không dễ dàng chấp nhận: "Như vầy đi, bây giờ mẹ em không thể quay lại khu ổ chuột nữa, hơn nữa bác sĩ cũng nói bà ấy cần phải bồi bổ cơ thể. Số điểm cống hiến này coi như chị cho em mượn trước, đợi sau này em kiếm được rồi thì trả lại cho chị, như vậy được rồi chứ?"
Chân Lục Trà đã nói như vậy, Thẩm Thức nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không tiện từ chối nữa.
Hơn nữa chị Chân nói cũng đúng, bây giờ mẹ mình còn phải dưỡng bệnh, bèn gật đầu: "Được, chị Chân, vậy số điểm cống hiến này coi như em mượn của chị, em sẽ nhanh chóng kiếm lại."
Trên đường về, Chân Lục Trà vẫn luôn nghĩ cách làm sao để nói chuyện này với Tạ Lam Án.
Trong đầu cô nghĩ về chuyện này, ngay cả Tạ Lam Án gọi mình cũng không phản ứng lại.
Tạ Lam Án thấy mình gọi cô mấy tiếng mà không nhận được hồi âm, thử dừng bước, muốn xem cô có phát hiện ra không.
Kết quả Chân Lục Trà hoàn toàn không phát hiện ra, cứ thế đi xa hơn mười bước.
Tạ Lam Án muốn biết cô có thể đi bao lâu mới phát hiện ra anh không ở bên cạnh. Vậy nên anh cũng cố ý không gọi cô mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Còn Chân Lục Trà thì vừa đi vừa nghĩ, cảm thấy thôi thì cứ liều nói thẳng cho rồi. Cô vừa quay đầu định mở miệng thì chợt nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất từ lúc nào không biết.
Tạ Lam Án đâu rồi?
Chân Lục Trà vội vàng quay đầu lại, mới phát hiện Tạ Lam Án đang đứng cách sau lưng mình mấy chục mét.
??? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chân Lục Trà đầy đầu dấu hỏi, chạy tới.
Mà Tạ Lam Án nhìn cô chạy về phía mình, ý cười trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi.
Tạ Lam Án dang rộng hai tay ôm lấy Chân Lục Trà. Gió cuối thu về đêm thổi đặc biệt lạnh, Chân Lục Trà lao vào lòng anh ta cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Chân Lục Trà từ trong lòng anh ngẩng đầu nhỏ lên: "Ơ này, sao anh lại đi lạc mất rồi."
Cô mở to đôi mắt long lanh như đang trách móc, gắng gượng đẩy chuyện này ngược lại cho anh.
Tạ Lam Án cười hỏi: "Anh đi lạc mất rồi? Còn không phải vì em nghĩ chuyện gì đó mà quên mất anh rồi sao?"
Giọng trầm ấm mang theo ý cười, đôi mắt cũng chăm chú nhìn người trong lòng không rời.
Chân Lục Trà nhìn vào mắt Tạ Lam Án, bên trong phản chiếu rõ ràng hình ảnh của mình.
"Tạ Lam Án." Cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Tạ Lam Án: "Ừm?", anh thân mật đáp lại cô.
Chân Lục Trà cười, đôi mắt tròn xoe bây giờ cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, giữa hàng mày khóe mắt như nhuốm một tầng mật ngọt: "Tạ Lam Án, em thích anh."
Rất đột ngột, nhưng cũng không đột ngột.
Lời nói nhẹ nhàng của cô trong lòng Tạ Lam Án lại nặng như ngàn cân, khiến cả người anh ta ngây ra một lúc.
Tim Tạ Lam Án đập điên cuồng, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta mất lý trí như vậy. Ngay cả đại não dường như cũng ngừng hoạt động, chỉ còn lại người trước mắt.
...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất