Về đến nơi, Chân Lục Trà nằm trên giường.
Cô vốn định nói chuyện đó với Tạ Lam Án, nhưng trên đường về không biết tại sao lại...
Chắc chắn là lên cơn rồi!
Haiz, người đàn ông này thật khiến người ta mê mẩn mà! (xoa trán)
Cô ôm lấy Ngạo Thiên bên cạnh, lẩm bẩm với nó: "Tiểu Ngạo Thiên à ~ con nói xem, tại sao ba ba của con lại khiến người ta thích như vậy nhỉ ~~"
Chú hổ nhỏ Ngạo Thiên kêu ư ử trong lòng của Chân Lục Trà, giống như đang đáp lại lời cô nói.
Chân Lục Trà nhìn nó đáng yêu như vậy, liền hôn mạnh một cái: "Ngạo Thiên à, con đáng yêu quá đi ~~ Hôn con, hôn con nào~"
Đột nhiên Chân Lục Trà nghĩ đến điều gì đó, cười hì hì nói với Ngạo Thiên: "Ngạo Thiên à ~ Mẹ đột nhiên nhớ ra là vẫn không biết con là công chúa hay hoàng tử nữa ~~ he he he ~"
Sau đó Chân Lục Trà liền đưa bàn tay "tội lỗi" về phía bé Ngạo Thiên.
Sau một đêm ngon giấc, mọi người quây quần bên bàn ăn cơm.
Chân Lục Trà nheo mắt, vẻ mặt thần bí nói: "Mọi người ơi, hôm qua tôi phát hiện ra một bí mật lớn."
Hàn Diễm đang húp cháo, trong miệng vẫn còn cơm, mơ hồ hỏi: "Bí mật gì lớn?"
Mọi người cùng nhìn về phía Chân Lục Trà.
Sau đó Chân Lục Trà cười hì hì nói: "Tôi phát hiện ra… Ngạo Thiên là giống đực!"
…… Toàn thể im lặng
Hàn Diễm chưa kịp nuốt ngụm cơm trong miệng đã "phụt" một tiếng phun ra ngoài.
Hứa Đồng cười ha hả: "Giống đực, ha ha ha ha ha ha ha."
Ngay cả Đường Nguyệt cũng dở khóc dở cười, mặt đỏ bừng vì nhịn cười.
Hàn Diễm: "Khụ khụ khụ! Chân Lục Trà, cô đúng là nhân tài, lợi hại!" Nói xong giơ ngón tay cái với cô.
Chân Lục Trà ôm quyền: "Quá khen, quá khen."
Tạ Lam Án đang ăn cơm, sau khi nghe thấy con hổ kia là giống đực, liền nhíu mày.
Ăn cơm xong, Chân Lục Trà dự định đi đến khu ổ chuột một chuyến, cô đã suy nghĩ kỹ về chuyện Thẩm Thức nói với cô ngày hôm qua, chuyện này nên xác nhận trước đã.
Nếu thật sự là nuôi nhốt zombie, thì cô đi nói với Tạ Lam Án và đồng đội cũng không muộn. Dù sao thì quan trọng nhất là không thể đánh rắn động cỏ.
Quá đông người, ngược lại sẽ khó điều tra.
Chân Lục Trà đi đến chỗ hẹn với Thẩm Thức.
Thẩm Thức đã đợi sẵn ở đó, cậu ta giơ tay vẫy chào cô: "Chị Chân! Ở đây!"
Chân Lục Trà: "Sao em đến sớm thế? Mẹ em bây giờ thế nào rồi, đỡ hơn chưa?"
Thẩm Thức: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, bác sĩ nói cần phải truyền nước mấy ngày nữa, vừa hay em tranh thủ thời gian này tìm nhà."
Chân Lục Trà nghe xong cũng yên tâm hơn nhiều.
Sau đó Thẩm Thức liền dẫn cô đến chỗ ở của người đàn ông kia, nhưng khi đến nơi thì căn nhà đó đã khóa chặt cửa, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng đinh kín mít.
Chân Lục Trà bám vào cửa, áp tai lên nghe ngóng cẩn thận.
Bên trong yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào.
Cô tiếp tục đi một vòng quanh căn nhà, cũng không phát hiện ra manh mối gì.
Lẽ nào hôm nay phải về tay không sao?
Trong tiểu thuyết, trận chiến ác liệt ở căn cứ Hoàng Hôn xảy ra vào đầu mùa xuân, chính là lúc vạn vật hồi sinh lại phải đón nhận trận chiến ác liệt như vậy.
Thời gian dành cho cô không còn nhiều nữa.
Ngay lúc Chân Lục Trà không biết phải làm sao, từ phía xa có một người đàn ông dắt theo một đứa trẻ trạc tuổi Thẩm Thức đi tới.
Tuy nói là dắt nhưng nói là lôi kéo thì đúng hơn. Đứa trẻ kia không rõ là nam hay nữ, quần áo trên người rách rưới, tóc tai bù xù che khuất cả mặt.
Chân Lục Trà vội vàng cùng Thẩm Thức trốn đi.
Người đàn ông lôi đứa trẻ từ xa đi tới, đi về hướng của Chân Lục Trà và Thẩm Thức.
Đợi hai người đến gần, Chân Lục Trà nghe thấy người đàn ông kia vẫn đang chửi mắng đứa trẻ: "Mày là đồ câm!! Lại còn dám chống đối tao! Xem hôm nay tao có đánh c.h.ế.t mày không!!"
Nhưng mà…
Chân Lục Trà nhìn khuôn mặt có chút nhếch nhác của người đàn ông, càng nhìn càng thấy quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Người đàn ông bắt đầu túm tóc đứa trẻ, Chân Lục Trà và Thẩm Thức nhìn thấy cảnh này thì tức giận vô cùng, nhưng hai người đều biết bây giờ vẫn chưa thể manh động.
Chân Lục Trà và Thẩm Thức trốn đằng sau đống đồ đạc và rác rưởi bên cạnh nhà người đàn ông, nhìn đối phương túm tóc đứa trẻ, đang định lấy chìa khóa trong người ra mở cửa.
Đứa trẻ bị túm tóc nhưng không hề lên tiếng, dưới mái tóc rối bời là đôi mắt vô hồn.
Nhưng đúng lúc này, cô bé nhìn thấy Chân Lục Trà đang thò đầu ra nhìn về phía mình.
Chân Lục Trà cũng đối mặt với cô bé, nhưng ở đây vừa hay là góc chết, tuy rằng đứa trẻ kia nhìn thấy cô, nhưng người đàn ông kia lại không nhìn thấy.
Trong lúc cô đang lo lắng không biết đứa bé có hét lên không, thì phát hiện đứa trẻ kia sau khi nhìn thấy mình cũng không có phản ứng gì, trong đôi mắt kia vẫn trống rỗng vô hồn.
Cho đến khi người đàn ông tìm được chìa khóa mở cửa, rồi lại mở thêm một lớp cửa sắt, sau đó kéo mạnh cô bé vào trong.
Khoảnh khắc người đàn ông mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc lập tức bùng lên trong không khí. Ngay cả đứng cách đó một đoạn Chân Lục Trà cũng có thể ngửi thấy.
Mùi này……
.
Sau khi người đàn ông đóng cửa sắt lại, mùi hôi thối kia cũng nhanh chóng bị ngăn cách.
Nhưng mùi này Chân Lục Trà rất quen thuộc, rõ ràng là mùi hôi thối rữa trên người zombie.
Người đàn ông bên trong đang nuôi nhốt zombie, chín phần mười là không sai.
Nhưng đứa trẻ vừa rồi đối mặt với cô……
Nghĩ đến ánh mắt trống rỗng vô hồn của đứa trẻ kia, trong lòng Chân Lục Trà có chút chua xót. Đứa trẻ kia nhất định không phải con ruột của người đàn ông.
Vậy tại sao người đàn ông kia nhất định phải mang theo một đứa trẻ chứ?
Chân Lục Trà và Thẩm Thức quyết định rời khỏi khu ổ chuột trước, tạm thời không làm kinh động đến người này. Đợi quay về rồi sẽ nghĩ cách, tốt nhất là có thể đưa đứa trẻ kia ra ngoài an toàn
…
Sau khi vào cửa, người đàn ông liền đ.ấ.m đá thô bạo vào Đường Tinh, nhưng Đường Tinh từ đầu đến cuối vẫn không hé môi một tiếng, chỉ nằm co quắp trên mặt đất chịu trận.
Người đàn ông mặt mũi dữ tợn, hung hãn hét vào mặt cô bé đang nằm trên đất: "Còn không mau vào cho mấy thứ đó ăn!"
Nói xong liền đẩy Đường Tinh vào một căn phòng trong nhà.
Bức tường xung quanh căn phòng này đều được dán kín bằng tấm sắt, cả căn phòng đều rất tối tăm. Trong góc còn phát ra tiếng xích sắt trượt trên mặt đất, mấy cái bóng đen sì cứ thế di chuyển không mục đích.
Người đàn ông bật đèn trong phòng lên, ánh đèn chói mắt lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
Cơ thể điên cuồng giật mạnh xích sắt muốn đi về phía Đường Tinh, nhưng còn chưa kịp đến gần cô, đã bị sợi xích sắt không dài lắm kéo lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất