Tạ Lam Án cũng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Chân Lục Trà, anh giải thích: "Công tư phân minh, bình thường anh rất lễ phép."
Chân Lục Trà nhìn anh, mặt đầy vẻ "Thật sao, em không tin".
Lúc Tạ Lam Án còn muốn nói thêm.
Hàn Diễm đột nhiên đứng bật dậy từ ghế sofa, khí thế hùng hổ nói: "Cứ quyết định vậy đi! Ngày mai chúng ta bắt đầu điều tra, cố gắng tóm gọn bọn chúng!"
Chân Lục Trà khó hiểu nhìn anh ta: "Anh kích động làm gì, chị Đường Đường của chúng ta còn chưa lên tiếng nữa mà."
Hàn Diễm cười hì hì, gãi gãi sau gáy nói: "Tôi đây không phải muốn nhanh chóng báo thù cho em vợ sao!"
Đường Tinh nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh ta.
Khóe miệng Đường Nguyệt giật giật, cảnh cáo Hàn Diễm đang vui vẻ: "Anh tốt nhất ngậm cái miệng chó của mình lại, đừng để tôi phải tận tay xé nát nó."
Trông thấy cảnh náo nhiệt, Chân Lục Trà làm sao chê dưa nhỏ hay to, cô còn muốn đổ thêm dầu vào lửa đây này.
Vừa mới hắng giọng chuẩn bị khoe giọng hót như chim sơn ca của mình, liền bị bàn tay to lớn của Tạ Lam Án bên cạnh bịt miệng lại.
Ưm? Ưm? Ưm?
Chân Lục Trà chớp mắt khó hiểu nhìn chủ nhân của bàn tay.
Đang làm gì vậy, người ta vừa muốn thể hiện liền bị cắt ngang.
Tạ Lam Án khẽ cười nói: "Đừng thêm náo nhiệt nữa, muộn rồi nên nghỉ ngơi thôi."
Nói xong liền hạ tay xuống.
Bây giờ đúng là đã rất khuya, dù gì cũng đã náo loạn cả nửa đêm rồi.
Đường Nguyệt nhìn Đường Tinh có chút mệt mỏi, sau đó nói với mọi người: "Đội trưởng nói đúng, giờ cũng muộn thật rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi. Những chuyện khác ngày mai dưỡng sức rồi nói sau."
Nghe cô nói xong, mọi người đều trở về phòng ngủ của mình.
Đường Nguyệt dắt Đường Tinh trở về phòng mình.
……
Khu ổ chuột.
Lý Tiêu vừa từ "hàng rào" trở về nhà, nhìn ánh đèn vẫn sáng trong phòng, từ trên người lấy ra chìa khóa mở hai lớp cửa sắt.
"Nhóc câm đâu rồi! Tiểu tử thối! Mau rót cho ông đây cốc nước!"
Lý Tiêu lớn tiếng gọi, có chút khó chịu ho khan.
Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy ai ra.
Hắn ta có chút bực bội hét lên: "Người đâu?!"
Lý Tiêu cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn, hắn ta cảm thấy có gió lạnh không ngừng thổi vào sau lưng. Nhưng căn nhà này đáng lẽ không nên có gió lạnh thổi vào mới đúng.
Hắn ta nhìn về phía phòng ngủ đang khép hờ hờ cửa của mình rồi bước tới.
Vừa bước vào phòng ngủ, Lý Tiêu Vừa liền thấy cửa sổ bị đập vỡ, bên dưới có một đống đồ đạc lộn xộn xếp chồng lên nhau.
Chết tiệt! Lại để cho tên nhóc câm kia chạy mất rồi!
Hắn ta tiến lên kiểm tra kỹ, quả nhiên, trên cửa sổ có rất nhiều vết xước của dây xích.
Lý Tiêu vội vàng lao ra khỏi cửa, chạy đến phía sau ngôi nhà, nhìn dưới cửa sổ, trên nền đất bùn đều có dấu vết dây xích bị kéo lê.
Giỏi lắm! Tên nhóc câm này đúng là ăn gan hùm mật hổ rồi! Mọc cánh rồi liền lén lút bay đi!
Nhưng cũng may, nó là đứa câm không nói được, nếu không bí mật trong nhà mình…
Lúc này không thể để xảy ra sai sót, hắn ta vội vàng lần theo dấu vết dây xích trên mặt đất để tìm người. Nhưng kỳ lạ là dấu vết biến mất ở một góc hẻm nhỏ.
Giờ trời lại tối đen, Lý Tiêu chẳng khác nào người mù sờ soạng, tìm nửa ngày một cọng lông cũng không thấy.
Lý Tiêu thở hổn hển trở về nhà.
Dù sao tên nhóc câm kia chắc cũng không chạy được xa, ngày mai ra ngoài tìm nó vậy.
Nhưng chuyện này không thể để cho Thu Dương biết, người ở trên kia cũng không thể biết, nếu đối phương biết thì mình xong đời thật rồi.
Sáng sớm hôm sau, Chân Lục Trà và mấy người khác ăn sáng xong liền chuẩn bị hành động.
Chân Lục Trà nhớ mình còn chụp ảnh những zombie trong nhà Lý Tiêu, cô lấy từ không gian ra đưa cho Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án nhận lấy ảnh cô đưa.
"Em còn mang theo máy ảnh nữa hả?" Tạ Lam Án hỏi.
Chân Lục Trà cười, lấy ra chiếc máy ảnh lấy liền màu hồng từ không gian, lắc lắc trước mặt anh.
"Thế nào, đẹp không?"
Tạ Lam Án mỉm cười, trong mắt phản chiếu bóng hình cô: "Đẹp lắm."
Chân Lục Trà nhìn chiếc máy ảnh lấy liền trong tay, nghĩ nghĩ rồi nhét vào tay Tạ Lam Án: "Chúng ta còn chưa chụp ảnh chung, anh cầm lấy, chụp cho hai chúng ta một tấm đi."
Nói xong liền nhào vào lòng Tạ Lam Án.
Tạ Lam Án một tay ôm người trong lòng, một tay cầm chiếc máy ảnh lấy liền màu hồng chụp ảnh cho hai người.
"Tách"
Máy ảnh từ từ nhả ra bức ảnh đầu tiên của họ.
"Mau cho em xem!" Chân Lục Trà hưng phấn cầm lấy bức ảnh.
Bức ảnh dần dần hiện ra, hai người đang dựa sát vào nhau. Chân Lục Trà trong ảnh cười tươi như hoa, trong mắt như chứa đựng cả một hồ nước, trông vô cùng động lòng người.
Chân Lục Trà nhìn Tạ Lam Án trong ảnh.
Anh cũng đang mỉm cười, nhưng Tạ Lam Án không giống cô nhìn vào ống kính mà ánh mắt luôn đặt trên người cô.
Chân Lục Trà nhìn bức ảnh này, cảm thấy trong lòng ấm áp, cô nói với Tạ Lam Án: "Chụp đẹp thật đấy, không ngờ đội trưởng đại nhân còn có thiên phú này."
Tạ Lam Án nhìn bức ảnh trong tay Chân Lục Trà, trong ảnh cô cười rất ngọt ngào, cho nên lúc nhìn cô anh không hề chú ý mình cũng đang cười khi chụp ảnh.
Chân Lục Trà đột nhiên nghĩ ra gì đó, kéo cánh tay Tạ Lam Án nói: "Án Án, Án Án."
Tạ Lam Án nghe Chân Lục Trà gọi mình như vậy liền biết cô lại có chuyện muốn nhờ anh làm, bởi vì mấy ngày nay anh đã nghe không dưới mười lần rồi.
Chân Lục Trà cũng phát hiện ra chỉ cần mình gọi Tạ Lam Án là "Án Án", anh luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô.
Vẻ mặt Tạ Lam Án có chút bất lực, nhưng vẫn lộ ra tia cưng chiều: "Nói đi, chuyện gì."
Chân Lục Trà nghe anh nói vậy, nhón chân hôn lên má anh, ghé sát tai anh nói nhỏ: "Tạ Lam Án, mỗi ngày anh chụp cho em một bức ảnh nhé."
Nói xong cô cười nhìn anh, trong mắt đều là vui sướng.
Tạ Lam Án khẽ cười: "Được, nhưng anh phải có tiền công."
Chân Lục Trà khó hiểu: "Tiền công gì…"
Còn chưa nói hết, đôi môi mỏng của Tạ Lam Án đã in lên đôi môi đang hé mở của Chân Lục Trà, hương thơm ngọt ngào quấn quýt nơi đầu lưỡi.
Rất lâu sau, Tạ Lam Án mới buông cô ra.
Chân Lục Trà mặt đỏ bừng, lồng n.g.ự.c phập phồng vì thở dốc.
Ngược lại, vẻ mặt Tạ Lam Án vẻ thỏa mãn vô cùng, anh nhẹ nhàng vén sợi tóc rủ xuống của Chân Lục Trà ra sau tai.
Chân Lục Trà lúc này vẫn còn đang mơ màng, nhưng vẫn không quên ước định vừa rồi: "Đừng quên đấy, sau này mỗi ngày anh đều phải chụp cho em một bức."
Tạ Lam Án dịu dàng nhìn cô: "Được, đều nghe em."
Chân Lục Trà lúc này mới yên tâm, dù sao tiền công không thể cho không đúng không?
Nhưng Tạ Lam Án đột nhiên chuyển đề tài, trêu chọc nói với cô: "Nhưng tiền công thì phải trả hàng ngày."
?
Trả hàng ngày? Vậy chẳng phải là…
Chân Lục Trà dùng nắm đ.ấ.m nhỏ của mình, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Tạ Lam Án một cái: "Anh mơ đẹp đấy."
Sau màn đùa giỡn, Tạ Lam Án cầm bức ảnh Chân Lục Trà chụp ở nhà Lý Tiêu đi tìm Tạ Tòng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất