Còn Chân Lục Trà thì đi cho Tiểu Ngạo Thiên uống sữa bột.
Lông của nhóc con giờ đã mọc dài hơn một chút, mắt cũng đã mở, là màu xanh nhạt, giống như biển cả.
Khiến cho Chân Lục Trà mỗi lần nhìn thấy đôi mắt xanh biếc của nó đều muốn ôm nó lên mà vuốt ve.
Dù sao Tiểu Ngạo Thiên bây giờ giống như một chú mèo con, tiếng kêu cũng ư ử, chỗ nào cũng khiến người ta yêu thích.
Sau khi cho Tiểu Ngạo Thiên ăn xong, Chân Lục Trà iền cùng Đường Nguyệt và Hàn Diễm xuất phát theo dõi Lý Tiêu. Dù sao trước khi mạt thế bắt đầu, họ đã theo dõi Lý Tiêu một thời gian, cũng coi như có kinh nghiệm theo dõi hắn.
Đường Nguyệt dặn dò Đường Tinh ở nhà không được chạy lung tung rồi mới xuất phát. Đường Tinh cũng rất nghe lời, hứa với chị ở đây không đi ra ngoài, đợi họ trở về.
Ba người đến nhà Lý Tiêu, vừa lúc hắn từ trong phòng đi ra, theo dấu vết dây xích giả mà Chân Lục Trà tạo ra hôm qua đi về phía nam khu ổ chuột.
Thấy vậy, họ liền bám theo Lý Tiêu.
Nhưng có lẽ do Lý Tiêu bị ảnh hưởng bởi việc Đường Tinh tự mình trốn thoát, giờ cả người hắn ta rất cảnh giác.
Cho nên họ không thể theo quá sát.
Buổi sáng hôm nay, Lý Tiêu dành hết thời gian để tìm kiếm Đường Tinh, thậm chí còn gõ cửa rất nhiều nhà, làm động tác miêu tả dáng vẻ Đường Tinh, muốn biết một chút manh mối về đối phương.
Nhưng đây chắc chắn là công cốc, Đường Tinh hiện đang ở chỗ của đội Ảnh Tức, đang xem máy tính bảng Chân Lục Trà để lại. Bên trong máy tính có không ít phim do Chân Lục Trà tải xuống, dù xem mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Không chỉ vậy, Chân Lục Trà còn để lại cho Đường Tinh một đống đồ ăn vặt.
Tìm cả buổi sáng, Lý Tiêu không ngờ mình không tìm được một chút manh mối nào của đứa nhóc câm kia.
Hắn ta tức giận đá vào chân tường.
"Tên nhóc câm c.h.ế.t tiệt kia rốt cuộc đang trốn ở đâu? Hại ông đây còn phải chạy đi chạy lại tìm!!"
Ba người cứ đứng xa xa nhìn hắn như con ruồi không đầu bay loạn.
Chân Lục Trà biết hắn ta bây giờ nhất thời có lẽ còn chưa nghi ngờ ý nghĩ "Đường Tinh là tự mình trốn thoát", nhưng dù sao hắn cũng là tội phạm bị truy nã quốc tế, đầu óc chắc chắn vẫn có.
Thời gian lâu Lý Tiêu phản ứng lại, sẽ không lừa được nữa.
Cho nên trong khoảng thời gian này, hy vọng chú Viên đang theo dõi Thu Dương bọn họ có thể phát hiện ra điều gì đó.
Lúc này chú Viên và Hứa Đồng đang bí mật tìm Thu Dương, sau đó quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Phải nói, Thu Dương nhuộm đầu tóc vàng đang phai màu, trong đám đông vẫn vô cùng nổi bật, muốn mất dấu cũng khó.
Hắn bây giờ hẳn là đang đi đâu đó, mục đích rất rõ ràng.
Chú Viên và Hứa Đồng cũng nhìn chằm chằm hắn không rời mắt, nhưng để an toàn vẫn giữ khoảng cách không để Thu Dương phát hiện.
Hai người vẫn luôn theo Thu Dương đến "hàng rào".
Nơi này tuy hai người chưa từng đến, nhưng cũng từng nghe những đội lính đánh thuê khác nhắc tới.
Giữa ban ngày ban mặt đến đây, vậy…chăm chỉ thật sao?
Nhưng hai người vẫn tiếp tục theo sau.
Thu Dương đến đây, trực tiếp đi đến một căn phòng nhỏ trông có vẻ bình thường. Diện tích căn phòng không lớn, bên trong cũng không có ai tiếp đón hắn, hơn nữa hắn còn tự mình lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Không bình thường không bình thường, nhìn qua liền biết không phải đến tìm vui vẻ.
Chú Viên và Hứa Đồng liếc mắt nhìn nhau, tách ra mỗi người tìm một góc khuất vừa kín đáo vừa có thể quan sát rõ căn nhà nhỏ.
Nhưng Thu Dương vào căn phòng nhỏ xong liền không có động tĩnh, hai người cứ chờ đợi như vậy.
Cuối cùng, vào những thời điểm khác nhau lại có ba người đến.
Một người phụ nữ cao gầy, một ông già thoạt nhìn đi lại có chút khó khăn, còn có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
Bọn họ đều vào một lúc rồi đi, không dừng lại lâu. Nhưng sau khi ra ngoài, ai cũng xách theo một chiếc túi căng phồng, bên trong có vẻ đựng khá nhiều đồ, lúc đi còn có tiếng đá va chạm.
Hứa Đồng nhìn người đến rồi đi, trong lòng đầy thắc mắc không biết họ mang theo thứ gì.
Sau khi người đàn ông cuối cùng rời đi, Thu Dương một mình ở trong đó rất lâu mới cầm một cái túi giống những người trước đó đi ra.
Lúc này trời đã gần tối, miệng Thu Dương lẩm bẩm chửi rủa. Hứa Đồng vì muốn nghe rõ hắn nói gì còn cố ý từ chỗ ẩn nấp đi ra, chuyển đến chỗ gần Thu Dương hơn để nghe lén.
Kết quả chỉ nghe thấy Thu Dương đang nguyền rủa một người, người kia… hình như là Lý Tiêu?
Thu Dương quả thật đang chửi Lý Tiêu, bởi vì mình rõ ràng tối qua đã nói với hắn đến tìm mình, kết quả chờ cả ngày trời cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Lý Tiêu thằng ranh con này chắc chắn lại uống say rồi! Mẹ kiếp, còn phải tốn công đi tìm hắn một chuyến!"
Nói xong liền xụ mặt.
Hứa Đồng và chú Viên lập tức lại bám theo hắn.
Ngay lúc hai nhóm người đang giám sát Lý Tiêu và Thu Dương, Tạ Lam Án đang nói chuyện này với cha anh - Tạ Tòng.
Tạ Tòng nghe được tin tức này, nhíu chặt mày, vẻ mặt rất kinh ngạc. Hồi lâu sau hỏi Tạ Lam Án có cần thêm người không, mình có thể phân cho anh, nhưng Tạ Lam Án không nhận.
Anh thẳng thắn nói: "Cấp trên căn cứ có nội gián."
Tạ Tòng lập tức phủ nhận suy nghĩ này của anh.
Tạ Lam Án tiếp tục nói: "Vậy cha nghĩ xem, bọn chúng nuôi lâu như vậy, tại sao chúng ta không hề phát hiện ra một chút nào."
Tạ Tòng muốn phủ nhận suy nghĩ này, nhưng con trai ông nói rất đúng. Căn cứ xây dựng đến nay đã lâu như vậy, từng viên gạch từng viên ngói ông và mấy ông già lãnh đạo căn cứ đều rất quen thuộc.
Mặc dù đôi khi sẽ có mấy người bất đồng ý kiến trong một số việc, nhưng dù sao bọn họ đều là anh em chí cốt nhiều năm, cũng đã từng cùng nhau giao phó cả sinh mạng cho đối phương.
Nhưng bây giờ Tạ Tòng không thể không thừa nhận, trong số những người anh em cũ này của ông có nội gián.
Trong căn cứ nuôi nhốt zombie không phải chuyện đơn giản, thời gian đưa zombie đến, địa điểm đặt zombie, rồi người trông coi zombie nữa.
Tất cả những điều này, đều không phải tùy tiện tìm người trong căn cứ là có thể làm được.
Chỉ riêng việc đưa zombie vào trong căn cứ đã là một việc khó khăn.
Hơn nữa, căn cứ mỗi tuần đều có kiểm tra an toàn, đề phòng có người biến dị thành zombie nhưng trốn được kiểm tra an ninh ở cổng căn cứ.
Nhưng rốt cuộc người này là ai?
Tạ Tòng trong đầu nghĩ đến tất cả anh em nhiều năm vào sinh ra tử bên cạnh mình, nhưng không loại trừ được ai, ông nói với Tạ Lam Án:
Tạ Tòng chua xót lắc đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất