Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lục Chính Đình nhìn thấy em trai, nhíu mày:

"Chị dâu cậu đâu?"

Lục Chính Kỳ chỉ tay về phía tây:

"Phòng y tế."

Lục Chính Đình khẽ gật đầu, mặc quần áo. Anh cảm thấy cơ thể không còn đau nhức như buổi sáng, biết rằng đó là nhờ hiệu quả từ việc Lâm Uyển xoa bóp và châm cứu.

Chỉ tiếc là lúc cô làm, anh đã thiếp đi, nên không cảm nhận được trọn vẹn quá trình. Thấy anh định xuống xe lăn, Lục Chính Kỳ bước tới muốn đỡ, nhưng Lục Chính Đình giơ tay ngăn lại:

"Không cần."

Lục Chính Kỳ rụt tay về, ngập ngừng:

"Anh ba, chân anh có phải... có phải ngày càng tệ hơn không? Sao không đến bệnh viện huyện?"

Lục Chính Đình cúi đầu, không nghe thấy rõ lời em trai nói nên không đáp. Anh tự ngồi thẳng lên xe lăn, cảm giác cơ thể đã linh hoạt hơn chút, không còn nặng nề như trước.

Lục Chính Kỳ đẩy xe lăn ra ngoài, vừa lúc đụng mặt Lâm Uyển đang từ phòng y tế trở về. Anh ta nhìn cô, giọng nghiêm túc:

"Anh ba tỉnh rồi. Bây giờ cô có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc chân anh ấy bị làm sao?"

Lâm Uyển không trả lời, chỉ nở một nụ cười nhẹ với Lục Chính Đình. Cô cúi người kiểm tra chân anh, nhưng chưa kịp chạm vào thì bị anh nắm lấy tay.

"Chờ anh một chút." Lục Chính Đình nói.

Hiểu ý anh, Lâm Uyển đứng dậy đi về phía bếp, hâm nóng cơm. Khi cô quay lại, Lục Chính Đình và Lục Chính Kỳ cũng đã vào nhà.

Sau khi rửa tay và mặt, Lục Chính Đình nhìn em trai, hỏi:

"Hôm nay cậu xin nghỉ à?"

Lục Chính Kỳ chỉ vào tai mình rồi lại chỉ vào chân anh:

"Nghe nói chân anh đau dữ dội, nên em đến xem có giúp được gì không."

Lục Chính Đình cười nhạt:

"Tôi ổn, không sao. Có chị dâu cậu và bác sĩ Kim rồi, cậu lo việc của mình đi."

Nhìn sắc mặt anh bình thản, không có dấu hiệu bệnh tình trở nặng, Lục Chính Kỳ bắt đầu nghi hoặc. Trưa nay anh ta nghe anh hai và chị hai nói chân Lục Chính Đình đau không chịu nổi, Lâm Uyển đang chữa trị cho anh, nên mới vội vàng chạy tới. 

Lục Chính Kỳ tự cho rằng mình hiểu rõ tính cách của Lâm Uyển. Trong mắt anh ta, cô không phải kiểu phụ nữ thiện lương. Anh ta không tin rằng cô có thể thật lòng tốt với anh ba. Suy nghĩ này càng được củng cố khi chính mắt anh ta bắt gặp Lâm Uyển đang giằng co với Hồ Hướng Dương ở huyện. Lòng anh ta dậy lên cảm giác khó chịu và hoài nghi.

“Tại sao cô không cho anh ba đi chữa bệnh? Chuyện này có liên quan gì đến Hồ Hướng Dương không?”

Trong bữa cơm, Lục Chính Đình và Lâm Uyển ngồi đối diện nhau. Nhìn thấy Lục Chính Kỳ cứ đứng mãi ở cửa mà không rời đi, Lục Chính Đình bình thản hỏi:

eyJpdiI6IjBFVUNHbHdYNUM5Q1phVitTcGR2NWc9PSIsInZhbHVlIjoiaFZSVmloTUx4ampGWnZIS3JqdE5BbkRkR2ZsT2JLSGYzclB2ckU1akdvcnNrb0xQbVFIQStNbWNhT2x0SHdZS0ZoelZKb2NJNDE2U0VKb216N3ozM005MUNRNGNkbDlrR1wvZWtHcDJ6UCtNMHRZODB2UEFCaHZtdStnUU1GTnJXQUJGVktldjVuWko3cmF6TzNBYUdWUT09IiwibWFjIjoiYzBlODY3Mjk3ZTExZDMyNDg4N2ZjNjBkNjJjMmVjYjgwOGFhYjg0NzM4Y2U5OWNiMWI1M2E4MjU2MzdiYzNhZSJ9
eyJpdiI6IkU5YTRSRk95MUdOMDVrZkQ1NjlUM2c9PSIsInZhbHVlIjoiMTBta1VBKytoSVFUZFZxUUJWTXFod2k5RzFyUmd3ZGdQMHpcLzlXeDhQK3pYUzVTXC9nbTcySGs2YlZvVElNcmtNTzhienZhdzEzUWRkM2hONWloN2dtMkhjN3lya1YzNEtKNkpQdnlcL21hMUNRYkY0VWRjWVJRRzZ5Q2pIR0RrTFRtTXpJRmprMWNcL3hyR2ZJeGVKYzNaQT09IiwibWFjIjoiMWY3NDRlNDJjYzJiODhhMGNhYmM3OThiYjE3MDcwOGU2NzE0ZDM4ZmRiYjk0ZGUzNzdkZjNhODJhYzAzOGUxZCJ9

“Anh ba, em…”

Ads
';
Advertisement