Lục Chính Đình ngắt lời:
“Nếu chưa ăn cơm thì ngồi xuống ăn. Còn nếu ăn rồi thì đi làm việc đi, đừng đứng mãi ở đây.”
Lục Chính Kỳ nắm chặt tay, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Uyển đầy khó chịu. Lâm Uyển liếc qua, giọng nói sắc bén:
“Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng. Đừng giấu đầu lòi đuôi như vậy.”
Lục Chính Kỳ định hỏi cô và Hồ Hướng Dương rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng anh ta lo sợ nếu nói ra trước mặt mọi người, sẽ làm anh ba tổn thương. Sau cùng, anh ta chỉ nhẫn nhịn, gãi đầu vẻ bối rối:
“Thôi, cô tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong, anh ta quay người bỏ đi.
“Lục Chính Kỳ!” Lâm Uyển đập đũa xuống bàn, ánh mắt đầy giận dữ. “Anh đứng lại! Anh nói rõ ràng xem tại sao lại bảo tôi tự giải quyết cho tốt?!”
Trong lòng cô biết, câu nói này chẳng bao giờ mang ý tốt. Cô chưa từng làm gì để phải chịu lời xúc phạm như vậy. Nếu hôm nay anh ta không nói rõ, cô nhất định sẽ đánh gãy chân anh ta!
Lục Chính Đình dù không bận tâm lắm đến lời em trai, nhưng luôn chú ý đến cảm xúc của Lâm Uyển. Thấy cô nổi giận, ánh mắt anh trầm xuống. Anh quay sang nhìn Lục Chính Kỳ, giọng lạnh lùng:
“Qua đây nói rõ đi.”
Lục Chính Kỳ đứng ngược sáng nơi cửa, ánh mắt đối diện với Lâm Uyển đầy ám chỉ:
“Lâm Uyển, những gì tôi nói, cô tự hiểu là được. Là chuyện ở huyện, tôi không muốn anh ba biết.”
Anh ta tin rằng Lục Chính Đình không nghe rõ lời mình nên chẳng cần kiêng dè. Nhưng Lâm Uyển cười lạnh, đứng bật dậy, ánh mắt như lưỡi dao:
“Nói đi! Ở huyện đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Chính Kỳ không trả lời, ra vẻ nhường cô chút thể diện cuối cùng. Nhưng giọng Lục Chính Đình càng trầm:
“Nói!”
Lục Chính Kỳ thở dài, lấy bút và sổ nhỏ từ túi quần ra, viết một câu rồi đưa cho Lục Chính Đình. Trong đó chỉ đề cập rằng anh ta gặp Giang Ánh Nguyệt ở huyện, tình cờ thấy Lâm Uyển có chút tranh cãi, nhưng không nhắc đến Hồ Hướng Dương.
Đọc xong, Lục Chính Đình nhìn anh ta, giọng bình thản:
“Chị dâu cậu không quan tâm cậu gặp Giang Ánh Nguyệt hay Giang Ánh Nhật gì đó đâu. Đừng làm phiền cô ấy.”
Lục Chính Kỳ quay người rời đi, tự cho rằng mình đã giữ thể diện cho Lâm Uyển. Nhưng phía sau, Lâm Uyển hét lên:
“Anh quay lại đây!”
Lục Chính Đình nắm lấy cổ tay cô, giọng dịu dàng:
“Đừng giận. Anh tin em.”
Anh không bận tâm cô có làm khó Giang Ánh Nguyệt hay ai khác, trong lòng anh luôn ủng hộ cô. Lâm Uyển hừ một tiếng, giọng dứt khoát:
“Sau này không cho phép anh ta đến nữa.”
Anh nhìn cô thật sâu, ánh mắt dịu dàng như ánh nắng. Nụ cười của cô, rực rỡ như ánh mặt trời trên đồng hoa, khiến anh chẳng nỡ để cô buồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất