Lâm Uyển cười nhạt:
“Em không giận. Em chỉ muốn đánh anh ta thôi!”
Cô kể lại chuyện mình gặp Hồ Hướng Dương ở huyện cho anh nghe, giọng điệu đầy bực bội:
“Hai người đó đúng là phiền phức, tự cho mình là đúng.”
Cô chỉ muốn trút chút bực dọc, không hề nghĩ ngợi sâu xa. Nhưng trong lòng Lục Chính Đình, những lời cô nói lại trở thành áp lực vô hình.
Cô xinh đẹp, xuất sắc. Có người đàn ông theo đuổi cô là chuyện dễ hiểu. Nếu anh là một người khỏe mạnh, anh đã chẳng để tâm. Nhưng giờ đây anh chỉ là một kẻ tàn phế. Điều này khiến anh cảm thấy bất lực.
Hồ Hướng Dương, dù ấu trĩ và thô lỗ, lại trẻ trung, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống – những điều anh không thể so sánh được.
Đột nhiên, cảm giác đau đớn ở đôi chân trở nên không còn đáng sợ. Nếu nỗi đau này có thể giúp anh đứng lên, giúp anh đuổi những kẻ thèm khát cô ra khỏi đời họ, thì anh sẵn sàng chịu đựng tất cả.
Sau khi Lâm Uyển nhắc đến Hồ Hướng Dương, cô nhận ra Lục Chính Đình có chút không bình thường. Dù ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng ánh mắt dường như lạnh hơn vài phần.
Cô cười, đưa ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào lòng bàn tay anh, dịu dàng hỏi:
"Anh đang nghĩ gì thế?"
Lục Chính Đình ngẩng đầu nhìn cô. Trong ánh mắt anh ánh lên sự u ám. Đối với người vốn kín đáo và dè dặt như anh, có những lời anh sẵn sàng nói ra hoặc viết ra cho người không liên quan, nhưng với cô, tất cả đều trở nên khó khăn.
Trong đầu anh vang lên những suy nghĩ mâu thuẫn. Không có Hồ Hướng Dương thì sẽ có Lý Hướng Dương, Trần Hướng Dương, hoặc bất kỳ ai khác. Một người xuất sắc như cô, sẽ luôn có những người đàn ông xếp hàng muốn theo đuổi.
Dù họ đã có giấy chứng nhận kết hôn, anh vẫn không thể hoàn toàn tự tin. Tờ giấy ấy chỉ là sự ràng buộc pháp lý, không đủ để đảm bảo rằng cô thuộc về anh. Trừ phi anh có thể đứng lên, dùng tư cách của một người đàn ông khỏe mạnh để ở bên cô, bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi. Còn nếu không, anh chẳng thể nào yên tâm sử dụng quyền lực đó.
Anh không muốn trói buộc cô. Nếu một ngày nào đó cô yêu cầu rời đi, anh sẵn sàng buông tay. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình chỉ đang tự lừa dối. Trời biết, đất biết, và chính anh cũng biết – anh không hề nỡ buông tay.
Tâm trí anh đen tối thêm. Nếu Hồ Hướng Dương hay bất kỳ ai khác dám nhòm ngó cô, anh sẽ đánh gãy chân bọn họ. Còn nếu một ngày cô thích người đàn ông khác và muốn rời xa anh, anh sẽ không ngần ngại giam cầm cô, để cô mãi mãi ở lại bên mình.
"Sao tự nhiên anh nhìn em như vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất