Câu hỏi bất ngờ khiến Vương Phương Phương giật mình. Cô ta ngẩng đầu lên, lắp bắp:
"Tôi... Tôi không nói vậy đâu, bác sĩ Lâm."
Lâm Uyển chỉ khẽ cười nhạt, không thèm để ý đến cuộc tranh cãi nhỏ này. Cô biết rõ những lời như vậy chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nếu không có Vương Phương Phương, cô vẫn có thể chọn thanh niên trí thức khác làm thực tập sinh. Việc đo nhiệt độ, tiêm thuốc, hay ghi chép bệnh án vốn dĩ không khó, chỉ cần đào tạo chút ít là ổn.
Lục Tâm Liên không nhịn được cất giọng châm chọc:
"Ôi trời, rõ ràng chị từng nói, nếu phòng y tế không tuyển người thì sẽ nhường cơ hội cho em mà. Giờ chị lại không giữ lời sao?"
Vẻ mặt Vương Phương Phương khổ sở, đôi mắt ngấn nước, cô vội lắc đầu, thanh minh trong hoảng loạn:
"Chị... chị không có! Chị thật sự không có nói như vậy!"
Lục Chính Kỳ lập tức quay sang Lục Tâm Liên, nghiêm giọng:
"Tâm Liên, đừng được đằng chân lân đằng đầu!"
Lục Chính Kỳ hiểu rõ tính cách Vương Phương Phương. Cô ta xuất thân từ một gia đình nghèo khó, cha mẹ lại trọng nam khinh nữ. Cô từng tâm sự rằng làm bác sĩ là cơ hội duy nhất giúp thay đổi số phận, nên cô luôn cố gắng học hỏi từ Lâm Uyển. Anh hoàn toàn không tin lời buộc tội của Lục Tâm Liên.
Nhìn Vương Phương Phương bị đẩy vào thế khó, khuôn mặt tội nghiệp đến đáng thương, Lục Chính Kỳ cảm thấy áy náy. Đó là lý do anh đứng ra bảo vệ cô.
Tuy nhiên, sự bảo vệ của anh càng khiến Lục Tâm Liên tức giận. Cô ta đập đũa xuống bàn, gắt gỏng:
"Chị nói mà không giữ lời!"
Lâm Uyển lúc này không muốn kéo dài thêm sự căng thẳng. Cô đứng dậy, giọng bình thản:
"Chúng con ăn xong rồi, xin phép về trước."
Lục Chính Đình thấy cô đứng lên liền nhanh chóng ôm Tiểu Minh Quang, đồng thời cẩn thận kéo ghế tránh để cô bị vướng chân.
Hai chị dâu cả và chị dâu hai của Lục gia cũng vội đứng dậy tiễn khách.
Vừa ra đến cửa, tiếng chửi rủa của Lục Tâm Liên vẫn vọng ra, xen lẫn là những lời xin lỗi đầy hoảng loạn của Vương Phương Phương:
"Xin lỗi, xin lỗi mọi người. Tôi không nên ở lại... Là lỗi của tôi... Tôi đã phá hỏng bữa cơm năm mới của cả nhà. Là tôi đáng chết, thật sự xin lỗi..."
Trong nhà, Lục Tâm Liên vẫn chưa nguôi giận, lớn tiếng quát Vương Phương Phương phải cút đi. Trong khi đó, Lục Chính Kỳ không kiềm được mà nổi giận, quở trách em gái:
"Tâm Liên, em thật không lễ phép! Đừng ồn ào nữa!"
Về phần Lâm Uyển, cô tạm biệt hai chị dâu nhà họ Lục bằng một nụ cười nhẹ:
"Nhà em cũng đang gói sủi cảo, bọn em về luộc sủi cảo đón năm mới đây. Hai chị rảnh thì ghé chơi nhé!"
Lũ trẻ con nghe vậy thì reo lên vui mừng. Đêm giao thừa, chúng luôn muốn theo người lớn đón giao thừa cho đến khi không thể chống lại cơn buồn ngủ nữa mới thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất