Cậu ta chạy vội đến mức suýt đ.â.m sầm vào Lâm Uyển.
Hồ Hướng Dương lập tức bước dài tới, kéo Tôn Húc Thành sang một bên, miệng không ngừng trách mắng:
“Con mẹ nó, cậu chán sống rồi sao? Chạy loạn như thế là muốn đi đầu thai à? Không sợ bị người ta đánh sấp mặt sao!”
Dù vậy, cậu ta vẫn không quên quay đầu, mỉm cười với Lâm Uyển:
“Bác sĩ Lâm, cô đi cẩn thận nhé!”
Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Lâm Uyển chỉ biết bất lực lắc đầu. Cô thầm nghĩ: Mình chỉ mang thai thôi mà, không phải b.ắ.n một khẩu pháo, cần gì phải làm quá lên thế chứ?
Tất cả đều do Lục Chính Đình quá khẩn trương mà ra. Anh căng thẳng chỉ vì cô mang thai, chẳng lẽ nếu cô không mang thai, anh sẽ không căng thẳng như vậy? Nghĩ đến đây, mạch suy nghĩ của cô đột nhiên rối tung. Một ý tưởng xuất hiện trong đầu: Phải gây sự với anh ấy mới được. Tại sao lại khẩn trương đến mức đó, chẳng lẽ trong lòng anh, con cái quan trọng nhất sao?
Khi rời khỏi sân, cô gặp Lục Chính Cao đang đến lấy thuốc. Cô lập tức hỏi thăm:
“Chú Lục, lưng và chân lại đau rồi phải không?”
Năm ngoái, Lục Chính Cao từng phục hồi chức năng cùng Lục Chính Đình. Tuy hồi phục khá tốt, nhưng vì là đội trưởng đội sản xuất, công việc đồng áng nặng nhọc quanh năm nên đau nhức vẫn thường xuyên tái phát.
Nghe cô hỏi, Lục Chính Cao mỉm cười, gật đầu:
“Không sao, chú chỉ lấy hai miếng cao dán về dán tạm. Đợi đến khi rảnh rỗi lại chữa tiếp. Cháu nhớ giữ sức, đừng làm gì mệt quá nhé.”
Nói xong, ông lập tức bước nhanh vào phòng y tế, như sợ Lâm Uyển giữ lại để khám bệnh.
Lâm Uyển cúi đầu nhìn cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, khẽ thở dài. Thật ra đâu có gì đáng lo như vậy, toàn là mọi người tự thêm phần kịch tính mà thôi.
Về đến nhà, cô quyết định nấu mì kéo. Mùa hè nóng bức, ăn mì lạnh vừa dễ ăn lại đơn giản. Cô nhào bột, chuẩn bị luộc mì rồi ngâm qua nước lạnh. Sau đó thêm dưa chuột, cà chua, dưa muối và chút dầu trộn ớt, ai muốn ăn thì tự trộn. Với trẻ nhỏ, cô thay dầu ớt bằng dầu hoa tiêu và xì dầu.
Đang bận rộn nhào bột, cô nghe tiếng bước chân quen thuộc. Lục Chính Đình cùng hai đứa trẻ vừa về đến nhà. Nhìn thấy cô đang khom người ở bàn bếp, anh lập tức bước nhanh tới, đỡ cô dậy:
“Đói rồi sao? Anh nấu cơm ngay đây.”
Anh đỡ cô ngồi xuống, còn mình đi rửa tay để tiếp tục công việc nhào bột. Anh bảo hai đứa trẻ, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang, đi rửa táo để cô ăn trước.
Lâm Uyển kéo anh lại, khẽ nói:
“Không cần gấp, anh ngồi xuống trước đã.”
Lục Chính Đình quay lại, ánh mắt ngập tràn lo lắng:
“Em không vui.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất