Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lục Chính Đình ngớ người. Trong mắt anh, Lâm Uyển rất ít khi không vui, đặc biệt là trước mặt anh. Từ trước đến nay, cô luôn vui vẻ, dịu dàng, chẳng mấy khi giận dỗi. Anh không nghĩ ra nguyên nhân. Bản thân anh luôn yêu chiều cô hết mực, cô cũng rất hài lòng với anh. Từ lúc cô mang thai đến giờ, dù không để cô làm gì, ánh mắt cô nhìn anh vẫn đầy yêu thương ngọt ngào.

Ngần ngừ một lúc, anh đặt chậu bột xuống, lau tay rồi ngồi xuống cạnh cô. Anh lấy một quả táo, gọt vỏ cẩn thận rồi đưa cho cô, dịu dàng hỏi:

“Sao tự nhiên em lại không vui? Có phải anh làm gì không đúng không?”

Hai đứa trẻ, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang, ngồi yên ở góc nhà, mắt mở to nhìn Lâm Uyển, không dám chớp.

Lục Chính Đình ra hiệu cho hai đứa trẻ:

“Ra ngoài tìm bác sĩ Kim chơi một lúc đi, chờ cha nấu cơm xong sẽ gọi các con.”

Lúc này bác sĩ Kim đang ở đại đội giám sát nghề phụ làm nhang muỗi vì Lâm Uyển vừa thay đổi phương pháp chế tạo. Hai bé trai hơi do dự.

Tiểu Minh Quang ngước mắt nhìn mẹ, lo lắng hỏi:

“Mẹ, mẹ khó chịu à? Con có kẹo, mẹ ăn không?”

Lâm Uyển mỉm cười dịu dàng:

“Mẹ không sao, mẹ chỉ có chuyện muốn nói với cha con thôi. Hai con ra ngoài chơi một lúc đi.”

Tiểu Minh Quang vẫn chưa yên tâm, quay đầu nhìn Lục Chính Đình, đôi mày nhỏ nhắn nhíu lại, nghiêm túc hỏi:

“Cha, cha bắt nạt mẹ con phải không?”

Cậu bé còn làm thêm một loạt thủ ngữ. Hiện giờ cả Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương đều biết sử dụng thủ ngữ để trao đổi với cha mình.

Lâm Uyển vội vàng lên tiếng xoa dịu:

“Không có đâu. Con không cần lo lắng, cha con thương mẹ biết bao nhiêu, làm sao dám bắt nạt mẹ được.”

Nghe vậy, Tiểu Minh Quang mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu kéo tay anh trai ra ngoài, nhưng khi đến cửa, cậu lại quay đầu nhìn vào, dường như đang cân nhắc xem có nên tìm chỗ nghe lén hay không.

Lục Chính Đình nhận ra, liền nghiêm giọng:

“Ra ngoài sân chơi, không được nghe lén.”

Hai bé trai lúc này mới nắm tay nhau chạy đi.

Sau khi tiễn bọn trẻ, Lục Chính Đình quay lại cắt táo, gọt vỏ tỉ mỉ thành từng miếng nhỏ rồi đặt vào chậu sứ, mang tới trước mặt Lâm Uyển:

“Ăn trước hai miếng táo đi, vợ.”

Lâm Uyển ngồi chống cằm bằng tay trái, chậm rãi ăn từng miếng táo anh đưa. Sau đó, cô ngước mắt nhìn anh, không nói gì.

Thấy cô cứ nhìn mình mà không lên tiếng, ánh mắt lại như muốn nói điều gì khó nói ra, Lục Chính Đình bắt đầu thấp thỏm:

“Vợ? Em làm sao vậy?”

Lâm Uyển không đáp, đổi tay chống cằm rồi tiếp tục nhìn anh.

eyJpdiI6IjY3djdPVnhkcW45TGd3M1ZjdjcrTWc9PSIsInZhbHVlIjoiS3hGUEVqUk5EdnlFTnF6R1hneExHYVwvejlzTUlPRlwvU25vMitRMGRjeGFUZGNoWll6QmwrXC85eDc3VTF1eUwySTFYM1lCR0VnbnE2XC9TYmRTRmhoSTFyYk1FUXF3WHpsRDVYSGpJSVNiTWV5NVQxVk15U0hwV2FRZG9IajRRUEpsRTArY1hwV3V2S1ljcHJkZWZBUDROc2tvQ3lkeWxwaW5pdkk4Rm9GakV5SERDakVcLzFFaGpYSUd2QlZWVVRGRVNITzlBejVoTXREeHdaSElLaGFHWldEQmgrTStUTlJsQVEzOHZCQTlUcE5RMkE5R3dCNjFQUUFsaWNuV2ZJMzN0IiwibWFjIjoiYzM4MjQxMzJjZjU1NDE3OGZiY2RjMThmMDJkYmVjODg3YWRlMzU5MjExMTE1NzM1MWVlN2ZmZjRmOGM0NjAzMSJ9
eyJpdiI6IndcLzRiSmU4Y1ZCMzc0aDJkZmRKZzVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlE0S204TEQ0S2hMV0krOW93VUxCQWJDb0M1M0FmTjVYRkxZZGIrWjBqZGU1aDNDYTBzUTNxb3NlSGlkMWZKUlhHVmJXenpxTEQ3U1pEMDRiZlcwZVNqTnVHK3NpdE1KM0xSdUtKcjlqNmhmeUZTTDVkZVZvM293KzdzamozY2tVcUxYaU5MWmlNbjJpbHdqTWROOVJGRVJ6Ym5PR0ZpQk9yT2F2VFFpb3FsUT0iLCJtYWMiOiI1ZjJjNTBiMmFmMmQ0NjM4YjI4NzRmNGNmNGM4OWQzY2NhZGFhNjRhMjQ4ZWY4M2EyMGZjMGRlODY0MzFmMDgyIn0=

“Sách mới xuất bản rồi, trong huyện có gọi em đến không?”

Ads
';
Advertisement