Bà Lục tiếp tục nói, giọng điệu đầy vẻ lo lắng của một người mẹ chồng quan tâm đến con dâu. Bà ta khéo léo lồng ghép những câu chuyện về Lâm Uyển, nào là cô thường xuyên giữ ý, không chịu nói thẳng mong muốn của mình, nào là cô cư xử quá cứng nhắc.
Bà ta nghĩ, nếu nói như vậy, chắc hẳn ông cụ Cố sẽ hiểu rằng Lâm Uyển là người hay ngại ngùng, thích giữ kẽ. Biết đâu, ông cụ sẽ chủ động tặng cô một ít đồ tốt, khi đó bà ta cũng được hưởng lợi theo.
Bà Lục không quên mục đích chính của mình, liền chuyển sang nói về công việc của con gái: "Nó học trung học ở huyện, thành tích rất tốt, giống hệt anh trai nó. Anh trai nó thi đỗ cấp ba ở địa khu, vậy mà đến lượt nó thì lại không có cơ hội. Ôi, một đứa con gái giỏi giang như thế mà không được tiếp tục học hành, thật là uổng phí. Đây đúng là một nhân tài! Tôi thấy tiếc cho chính phủ ta đã để mất một nhân tài như vậy."
Bà ta học theo mấy từ hoa mỹ từ đám người Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt, bây giờ nói chuyện cũng tỏ ra rất bài bản.
"Trước đây, con dâu tôi, bác sĩ Lâm, từng nói sẽ sắp xếp cho con gái tôi một công việc ở bệnh viện huyện. Nhưng sau đó, cô ta lại đề cao tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân, nên nhường cơ hội đó cho người khác."
Ông cụ Cố nghe bà ta nói một hồi, cảm thấy bà này không đáng tin cậy. Hình ảnh bác sĩ Lâm trong lời bà ta hoàn toàn khác xa với những gì ông tận mắt chứng kiến. Ông cụ mất kiên nhẫn, ra hiệu cho lính cần vụ đẩy mình đi nơi khác.
Bà Lục vẫn tiếp tục lải nhải về tinh thần cống hiến của con dâu mình, kể rằng Lâm Uyển luôn chịu thiệt để giúp đỡ người ngoài. Bà ta bất chợt nói thêm: "Trong nhà đã không có đủ cơm ăn, vậy mà nó còn cố tình nhặt một đứa trẻ hoang về nuôi. Cái kiểu một gia đình đói bụng còn phải nuôi thêm một miệng ăn thật là…"
Đột nhiên, ông cụ Cố quay phắt lại, ánh mắt sắc bén: "Bà nói gì?"
Bà Lục giật mình, lắp bắp: "Lão đồng chí, ông đừng giận. Con dâu tôi có chút thích thể hiện thôi, thực ra…"
"Tôi hỏi, đứa trẻ nào?"
"Ông nói đứa nhỏ mà nó nhặt về à? Đúng rồi, bây giờ thằng bé vẫn đang đi học. Con dâu tôi có cái tật xấu như vậy đấy, lúc nào cũng lo cho người ngoài hơn người trong nhà."
"Nhặt được?" Ánh mắt ông cụ Cố càng thêm sắc bén như lưỡi dao.
Bà Lục có chút run sợ, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, đây không phải bí mật, cả thôn ai cũng biết. Năm ngoái nó mới gả cho thằng ba nhà tôi, làm sao có thể sinh ra đứa lớn như vậy được."
Nói đến đây, bà ta lại tiếp tục lải nhải về việc Lâm Uyển đối xử tốt với người ngoài hơn cả nhà chồng. Ý đồ của bà ta rất rõ ràng: muốn phá hủy hình tượng của Lâm Uyển, để người ta có ấn tượng xấu về cô.
Bọn họ lập tức rời đi, bỏ lại bà Lục đứng ngơ ngác nhìn theo, bối rối gọi với theo: "Ôi, lão đồng chí, sao ông lại đi? Chúng ta còn chưa nói xong mà! Tôi còn nhiều chuyện chưa kể lắm!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất