Khi về đến phòng y tế, đúng lúc Trần Chí Cương vừa gửi tin xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Thấy ông cụ trở lại, Trần Chí Cương hỏi: "Lão thủ trưởng, đi dạo thế nào rồi ạ?"
Ông cụ Cố nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, hạ giọng hỏi: "Đứa trẻ ở nhà bác sĩ Lâm là nhặt về đúng không?"
Trần Chí Cương gật đầu: "Vâng, đúng thế. Mọi người đều biết, nhưng tốt nhất đừng nhắc đến trước mặt đứa nhỏ, sợ ảnh hưởng tâm lý nó."
Trần Chí Cương đã điều tra toàn bộ thông tin về Lục Chính Đình và Lâm Uyển trước khi đưa ông cụ Cố đến đây chữa bệnh. Anh ta biết rõ chuyện Lâm Uyển từng kết hôn với Lục Chính Kỳ nhưng bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới, cũng biết gia đình cô có hai anh trai mắc bệnh động kinh. Việc cô nhận nuôi một đứa trẻ cũng không phải chuyện bí mật. Nhưng vì ông cụ không quan tâm đến những chuyện này, nên Trần Chí Cương cũng chưa từng chủ động nhắc đến.
Sắc mặt ông cụ Cố trở nên căng thẳng và kích động: "Cháu có thấy đứa trẻ đó quen mắt không?"
Trần Chí Cương tỏ vẻ khó hiểu: "Quen mắt ạ?"
Ông cụ Cố chỉ vào chính mình: "Có giống chú không?"
Trần Chí Cương: "... Giống chỗ nào?"
Trong lòng anh ta gào thét: "Chú nói cho cháu biết nó giống chú chỗ nào đi?" Lục Minh Quang trắng trẻo, mềm mại, môi hồng răng trắng, đôi mắt to đen láy, tuấn tú vô cùng. Còn ông cụ Cố... trông nghiêm nghị, cứng rắn như sát tinh. Phải tự kỷ đến mức nào mới thấy giống nhau chứ?
Nhưng ông cụ Cố vẫn điềm nhiên: "Lúc nhỏ chú cũng như thế, cháu chưa từng thấy qua nên không biết thôi."
Trần Chí Cương: "..."
Trần Chí Cương thoáng do dự, nhìn xung quanh thấy không có ai, liền đẩy xe lăn của ông cụ Cố tới một góc khuất. Sau đó, anh ta ra hiệu cho hai lính cần vụ đứng canh gác, rồi mới uyển chuyển đáp:
"Lão thủ trưởng, chúng ta không thể cứ nhìn thấy một đứa trẻ xinh đẹp là nghĩ đó là người nhà mình được. Ở đây, ngoài nhà bác sĩ Lâm, nhiều gia đình khác cũng có trẻ con, không thể cứ thấy đứa nào hợp mắt là nhận bừa được."
Ông cụ Cố trầm ngâm, ánh mắt kiên định: "Chú nói cháu không hiểu đâu. Thằng bé đó... giống y hệt Thu nhi lúc nhỏ."
Trần Chí Cương cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, trêu đùa để giảm bớt căng thẳng: "Năm ngoái, chú còn bảo đứa trẻ nhà cục trưởng Trần giống Cố đoàn khi còn nhỏ còn gì!"
Thực tế, những đứa trẻ có gương mặt sáng sủa, nước da trắng, mắt to, mũi cao, môi hồng đều có nét tương đồng. Nhưng ông cụ Cố lắc đầu, giọng nói mang theo chút kích động hiếm hoi:
"Không giống! Tiểu Quang không giống!"
Nhắc đến Vân Nam, sắc mặt ông cụ Cố chợt trầm xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất