Trước đây, ông cụ Cố chưa bao giờ để tâm đến việc dỗ dành trẻ con. Dù là con cháu trong nhà, dù trai hay gái, ông cũng chưa từng bế hay nựng nịu lần nào. Nhưng tuổi già ập đến, những năm tháng đau đớn dày vò khiến ông mới thực sự cảm nhận được ý nghĩa của tình thân, nhất là tình cảm giữa các thế hệ trong gia đình.
Ông cụ tự điều khiển xe lăn, chậm rãi tiến lên phía trước, cố gắng nặn ra một nụ cười hiếm hoi:
"Các cháu nhỏ, hôm nay ông sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện về một anh hùng nhỏ."
Những câu chuyện chiến tranh khốc liệt có lẽ không phù hợp với trẻ con, tốt nhất nên kể về những người anh hùng trẻ tuổi, những câu chuyện gần gũi với lứa tuổi của các cháu để khơi gợi sự hứng thú. Quả nhiên, vừa nghe đến "anh hùng nhỏ", đám trẻ lập tức im lặng, đôi mắt sáng bừng lên đầy mong chờ.
Ông cụ Cố kể về những tấm gương thiếu niên anh dũng như Vương Nhị Tiểu, Lưu Hồ Lan, Vũ Lai... Giọng ông trầm ổn nhưng đầy cảm xúc, khiến bọn trẻ khi thì nhiệt huyết sục sôi, khi lại xót xa, cuối cùng trên gương mặt non nớt nào cũng ánh lên sự kiên nghị.
Ông cụ Cố nhìn bọn trẻ, chậm rãi nói:
"Các cháu biết không, cuộc sống yên bình của các cháu hôm nay không hề dễ dàng có được. Những anh hùng nhỏ mà ông vừa kể không có cơ hội được cùng nhau ngồi học như các cháu. Vì vậy, các cháu phải biết trân trọng, chăm chỉ học hành, yêu nước, và cố gắng góp sức xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh."
Nói rồi, ông siết chặt nắm tay, vung lên đầy khí thế.
Đám trẻ lập tức hưởng ứng, đồng loạt giơ tay lên, hô vang:
"Ông Cố yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng!"
Lúc này, tiếng trống tan học vang lên, các giáo viên thông báo giờ ăn trưa. Những đứa trẻ nhà xa không kịp về sẽ được bố trí ăn chung tại nhà các xã viên trong thôn.
Ông cụ Cố cũng đứng dậy cùng Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang ra về. Trên đường đi, ba ông cháu vẫn tiếp tục trò chuyện. Hai cậu bé thích thú với những câu chuyện mà ông cụ kể, nhất là khi ông diễn tả sinh động và lôi cuốn.
"Ông Cố ơi, sau này ông có thể kể thêm nhiều chuyện nữa không?" Lục Minh Lương háo hức hỏi.
Ông cụ mỉm cười: "Được chứ, các cháu thích nghe chuyện gì, cứ nói trước với ông nhé!"
Về đến nhà, Lục Minh Lương vội chạy vào trong, vừa đi vừa nói: "Cháu phải nhanh về giúp chú ba nấu cơm mới được!" Trước khi đi, cậu bé không quên nhắc em trai: "Em ở lại chơi với ông Cố nhé!" Cậu nhớ lời thím ba dặn, không được để khách cảm thấy bị lạnh nhạt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất