Lúc này, bác sĩ Kim từ bên ngoài trở về, tay xách theo hai con cá chép lớn, vui vẻ nói với Lâm Uyển:
"Kế toán tặng đấy, chắc là nuôi trong ao phía đông."
Lâm Uyển cười đáp:
"Vậy hôm nay nhờ ông Cố mà chúng ta được cải thiện bữa ăn rồi. Hỏi xem ông thích ăn món gì, cứ theo khẩu vị của ông mà làm."
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, thấy ông cụ Cố và Tiểu Minh Quang đang đứng trò chuyện bên lò gạch. Một người đã hơn năm mươi, một người chỉ mới năm, sáu tuổi, vậy mà nói chuyện lại hài hòa đến lạ. Khung cảnh ấy thật thú vị.
Lâm Uyển bước tới, mỉm cười hỏi:
"Ông Cố, nhà có hai con cá chép to, ông thích ăn món gì ạ?"
Ông cụ Cố nhìn cô, ánh mắt lóe lên chút chột dạ. Dù sao thì chuyện ông âm thầm điều tra thân thế của Tiểu Minh Quang vẫn chưa có kết quả, vậy mà ông đã có tâm lý tiếp cận đứa trẻ này như người thân trong nhà.
Ông cụ bèn hỏi lại cậu bé:
"Tiểu Quang, cháu thích ăn món gì?"
Cậu bé cười rạng rỡ, quay sang nhìn Lâm Uyển rồi hồn nhiên đáp:
"Mẹ cháu thích ăn gì thì cháu thích ăn cái đó."
Lâm Uyển hơi sững người, còn ông cụ Cố thì bật cười, ánh mắt đầy vẻ trìu mến:
"Vậy thì cứ làm món bác sĩ Lâm thích đi, ông cũng thích hết."
Lâm Uyển thầm nghĩ: Hóa ra mình hỏi thừa rồi. Dù sao lễ nghĩa cũng đã đầy đủ, cô liền quay người đi tìm Lục Chính Đình.
Anh đang ngồi bên hiên nhà, tay cầm d.a.o làm bếp, chăm chú đánh vảy cá. Vừa thấy cô lại gần, anh liền lắc đầu, dịu dàng nói:
"Mùi tanh lắm, em vào nhà đi, để anh lo."
Cô bật cười, không bước tới gần nữa, chỉ dặn dò:
"Anh cứ làm món sở trường của mình là được."
Nhà họ Lục có rất nhiều sách dạy nấu ăn, từ những cuốn lấy từ phòng y tế, nhà ăn công xã, cho đến sách của người khác tặng. Bản thân cô cũng thường xuyên góp ý để anh thử nghiệm các món mới.
Lục Chính Đình vốn có tay nghề d.a.o sắc bén, lại vô cùng kiên nhẫn. Khứu giác và vị giác của anh nhạy bén đến mức đáng kinh ngạc, vì vậy, nấu ăn đối với anh không chỉ là công việc mà còn là nghệ thuật.
Cho đến nay, chưa có món nào anh làm mà thất bại.
Cá chép vào tay anh có thể chế biến thành nhiều món ngon như cá sốt chua ngọt, cá chép nấu rượu trắng, hay cá chiên giòn chua ngọt… Hai bé trai rất thích món cá chiên giòn chua ngọt, không chỉ vì món này ngon mà còn vì hình thức quá bắt mắt. Đối với những người miền quê, đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật.
Lục Chính Đình quay lại nhìn ra ngoài, nơi ông cụ và Tiểu Minh Quang đang trò chuyện dưới tán cây ngô đồng. Chỉ sau một vài câu nói, Tiểu Minh Quang đã bật cười ha hả, còn ông cụ thì nở nụ cười ấm áp, đầy vẻ yêu thương. Cảnh tượng này khiến anh cảm thấy thật sự hòa hợp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất