Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lâm Uyển vừa nghe vài câu đã lập tức mất hứng, thản nhiên nói: "Buổi chiều mệt quá, không có sức hóng chuyện nhà người khác. Về ngủ trước đã."

Lục Chính Đình không chút do dự đánh xe về nhà, giọng điềm nhiên như không: "Buổi trưa bọn họ đến tìm ông cụ bàn chuyện."

Lâm Uyển nhướng mày, lập tức hiểu ngay. "Tìm ông cụ để xin việc?"

"Chắc vậy."

Lâm Uyển bật cười, giọng đầy châm chọc: "Bọn họ cũng có mặt dày thật, còn dám tìm đến ông cụ để đi cửa sau? Không biết xấu hổ!"

Hai người thản nhiên về nhà, mặc kệ bên kia còn đang mắng chửi loạn xạ.

Bên trong nhà họ Lục, cuối cùng Giang Ánh Nguyệt cũng không nhịn nổi nữa, trực tiếp bùng nổ:

"Các người đừng có mà khinh người quá đáng!"

Cô ta tức giận đến mức giọng run lên, mắt đỏ bừng, chỉ thẳng vào bà Lục và Lục Tâm Liên mà mắng:

"Tôi không muốn kết hôn với Lục Chính Kỳ sao? Là do công việc của anh ấy đang bận rộn, tôi muốn để anh ấy chuyên tâm làm việc, qua một năm nữa sẽ kết hôn! Nhưng tại sao tôi lại không dám cưới ngay bây giờ, các người không tự hiểu sao?"

Cô ta hít sâu một hơi, rồi nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:

"Nếu không phải vì trong nhà có mấy con sâu mọt ăn không ngồi rồi, vừa lười vừa tham, không chịu lao động thì tôi đã kết hôn từ lâu rồi! Kết hôn rồi, sinh con rồi, là phải thêm một miệng ăn, mà các người có định làm gì để nuôi con tôi không? Hay định để tôi đi làm nuôi cả lũ ăn bám các người nữa?"

Bà Lục và Lục Tâm Liên bị mắng đến tái xanh mặt, còn chưa kịp phản bác thì Giang Ánh Nguyệt đã hùng hổ tiếp tục:

"Các người không thương Lục Chính Kỳ, nhưng tôi thương anh ấy! Tôi không để anh ấy gánh cái nhà này một mình, không để anh ấy bị mấy kẻ ăn hại bòn rút sức lực! Các người đừng tưởng ai cũng mê mình, thực ra các người chỉ đang lợi dụng anh ấy thôi! Vừa lười vừa tham, vừa ngu vừa xấu xa, ai mà thèm tha thứ cho các người? Ai mà thèm thích các người?!"

Cô ta cười lạnh, ném một cái liếc mắt đầy khinh thường:

"Có cầu xin mười nghìn lần cũng vô dụng!"

Giang Ánh Nguyệt tức đến đỏ cả mắt, từng câu từng chữ đều nhắm thẳng vào chỗ đau của hai mẹ con nhà họ Lục. Bà Lục và Lục Tâm Liên bị chửi đến á khẩu, đứng đờ ra như bị sét đánh.

Bà Lục giậm chân hét lên: "Ôi trời ơi, thằng cả, mày c.h.ế.t ở xó xỉnh nào rồi! Nó dám mắng mẹ mày đây này, còn không ra đánh nó đi!"

Bà ta nghẹn lâu lắm rồi, bây giờ không thể xuống tay với con dâu cả thì trút hết lên đầu Giang Ánh Nguyệt. Nhưng bà ta có bùng nổ cỡ nào thì anh cả Lục cũng không dám làm gì.

eyJpdiI6InB1RTE4WGEzeEtybHNQRFZ6MERpQkE9PSIsInZhbHVlIjoiSkloMFVsUVZKc25CRzF6MDBrdzhqaHNcL3l3cEJLZkcxcGdjQTdibGsyWHlETnpWZVlMa2MzOU1GdmVBaGhjeTYrQ3JJVWlOQmpWSDZtbkl0NjRyb2kzd3grQ084ZVZLQWlad24xUW14UnpwRk5MR0xLcG5wbDlGRGpqOTViYTBhTm45NmlcL2lEMkxjbzFnNlNWMjhnRHN3NktNUlhJeFZtK25kMDBUaDRuSHpPNHR2WDdOdVVTRmRNeEVqNWMxZ1VhdE4wb1ZZdDN1UFZPNjFRZXZBZGVrbFkyK0VrXC9cL1NOaXJpcFhXbjVTSXZSRFNRM2FBK1ZvUnJGOFJpYnpqVUpiVXI3ZjRFV0xMemtJeUM2akhKR0MwV2ZUNk4xempvbDA1Y3lFaUprVEN1MlNzZlY4aGdDeDZYQkRGNGlCd1hLYUd0Mm8xZUgxQ3EwRDFiRmR1ajNFdUtadGpvS05HUmFkSEtDQWdyMnFDVDA2OTR0cFgraDhvcm9wbFlBVHFqTVwvREMwRnNqNWp1SWdWNEdON25SWVo3T3oxdHZuMUYrR2JVd1Z6cUhmaU14dFVDQ0hxYklnaEg5MHhYaklDM2ZvdDFpeEVrN255amd6RU9KVkZGZnE2ZzhYWGV4djNSMER0dEtqSVYyUXlOVnFSMjdsNGhDZnRMTHQzNFwvdkZiT2RQdkFcL0JmRmllQWR4RExqd0JXOXczMFUxSVI0bTArR3BDMllwNFZUZXp1RVc4UmRwYUpOa291a3NXMERMbnNLS0lxa2VIR1dRMXlRZkJPM2tkd2h6WGxUUWtrTjFRUTdLTXJRSGRTNFJcL09sUGpFa2tVREJsOW1OWCtuQldWU0RNeFwvajVsQ0FpMHlTN2oxOThjSlB2a1g0TVd1NEtCbTJPcHorSmlhclFCdm9LQnhnNFRmdG83Z1dUQWYrUGFcL28raVk3TDc2cXpyblV0ZlRSSFZxbHdxU2laRDJ4UXBOY2ZFb20zcmF1YUxvVE9YdktLWW5pVEZrSUpyZjVaSitsZkdTcW1cL1RaZlYwXC9QcWFWWTVrbmpvUT09IiwibWFjIjoiNWU2ZGUwM2UwNzBiMzA4OWVjY2YwNjNlZmIzY2ExMTYzMDY2M2MwYmJlZjI2NTU0MTcyYWVmZjMxMGIzN2RmMiJ9
eyJpdiI6ImFLeXcxMGRxUHdBdGZYUCtCSndpbWc9PSIsInZhbHVlIjoiQTZKbktFbFdEZHlwbm5tTWhYdDk0dlQyVFJmTzdQSVNMdFh5QnI4ZVRqeGFYdDlYUGt6Rnd5c2NPNklaUE1HSVdmTjhUc1F2YTVjV0RiV1RTUFwvZmlzdzMra1JPMFJcL1ZjSytXc3BNOUNEcGhIT1BXa0d0UVlkZ1REVnlWbDhPa0pHSFMySzZXM3dERWRYTW9hZm01XC81eUU5SmJldXpEK2VMdWxVbDJhXC84bXBuN1A4UEljbHpHb1d2RzBPRDhDM1VreHg2Z1lhRmFDM09cL1JaOTZjZnN3ZmVlY3BSYjBcL1hEUVJXZ3RDTVdWUzVld2hKSUd5b1wvZjNDRys3WnBFQlVxWUVRZ29yb0M2K1h6YmlCUnlWYlRUcmtVUDIyOStoM0FOeCtVQUlHYThrYVVPTmtIaTdWSmgyV2ZHMDlFZjVDODMrUWJKTmF0RFhKMGFYYVpuWGFSWE9La1BJWDdyU0FPT2dcL3NhWlh3RU9DN29nOXdvNFpBN3FyU1RiZlA2UHRKTTRuQlByUzE2cE9OcitpVjE3SDJqQVVpU3BjemVPZVJaaStlWmRUUEFHZlFSYWtvY3lhK0k2amkwZmN3MnQzbFwvb0hkVUdtZGVheWo0b2xhXC9RVnZBZmM1dkJtSDZ2WVBhcFZpTTdLYlJFPSIsIm1hYyI6IjFiMDFiMDhhYWZkYzY5NWExNjI3MmQ1OTJkZTExZjA5NzQzMzQ4ZmI4ODYwY2RjNTk0YmExZTljMDFjMzg0OTMifQ==

Cô ta xông vào phòng, lôi vali, gom chăn đệm, miệng vẫn không quên gào lên: "Khinh người quá đáng! Tôi thà ngủ ngoài đường cũng không bước chân vào cái nhà này nữa!"

Ads
';
Advertisement