Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Thật ra cô ta đã tính toán kỹ. Chuyện hôm nay chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, thế nào cũng có người kể lại với Lục Chính Kỳ. Chỉ cần cô ta thêm chút dầu vào lửa, chẳng phải sẽ càng khiến anh ta tức giận với bà Lục và Lục Tâm Liên hơn sao?

Vừa thu dọn được mấy món đồ, Lục Tâm Liên đã xông vào giằng lấy chăn đệm của cô ta.

"Chị định ôm cả nhà tôi đi chắc?!" Lục Tâm Liên trừng mắt, giọng sắc như d.a.o cạo.

Giang Ánh Nguyệt cười khẩy, dứt khoát ném chăn xuống đất, gỡ dây buộc tóc, vò loạn mái đầu, xong xuôi liền khóc lóc chạy ra ngoài.

Bên ngoài sân, hàng xóm hóng chuyện đã tụ tập đông như trẩy hội. Ai nấy đều tròn mắt nhìn cảnh Giang Ánh Nguyệt ôm mặt, tay không lao ra ngoài, còn Lục Tâm Liên thì hùng hổ đuổi theo sau.

"Ôi giời ơi, đừng có nghĩ quẩn đấy nhé!" Một bà thím vội chạy theo giữ cô ta lại.

Trong lúc đám đông còn đang xôn xao, Lục Chính Kỳ vừa về tới. Nhìn thấy nhà cửa tan hoang, chăn màn bị xới tung, mà bóng dáng Giang Ánh Nguyệt thì không thấy đâu, anh ta lập tức tái mặt.

Những người đứng xem không bỏ lỡ cơ hội, liền mồm năm miệng mười kể lại chuyện vừa xảy ra.

"Thằng tư, mẹ mày với em gái mày chửi người ta thậm tệ lắm!"

"Còn bới hết đồ của con bé nữa, bảo là không cho lấy gì đi theo!"

"Con bé vừa khóc vừa bỏ chạy rồi!"

Lục Chính Kỳ nghe xong mà muốn độn thổ.

Giang Ánh Nguyệt đã quyết tâm gắn bó với anh ta, sẵn sàng sống ở nông thôn, cùng nhau tích góp tiền bạc để sau này có thể ổn định hơn. Cô ta đã vì tương lai của hai người mà nhịn nhục đủ điều, vậy mà mẹ và em gái anh ta lại đẩy cô ta đến bước đường cùng!

"Ép người ta đến mức đó, các người có còn là con người không?" Lục Chính Kỳ nghiến răng, mắt đỏ rực.

Anh ta không nói nhiều, lập tức thu dọn hành lý, gom cả đồ của Giang Ánh Nguyệt, vác lên vai rồi sải bước ra khỏi nhà.

Bà Lục trố mắt, suýt nữa thì ngất xỉu: "Thằng tư, mày định làm gì thế?!"

Lục Chính Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn mẹ và em gái, ánh mắt đầy thất vọng: "Các người tự soi lại mình đi! Lẽ nào muốn sống như thế này cả đời?"

Nói rồi, anh ta không ngoảnh lại nữa, đi thẳng đến điểm thanh niên trí thức để đón Giang Ánh Nguyệt, sau đó cùng cô ta lên công xã, không bao giờ trở lại cái nhà này nữa.

eyJpdiI6Imw5d2NMRWxQR1hTRCswdE9McXowR0E9PSIsInZhbHVlIjoiXC9WVndSVzA5bWdBK0F3UmxkVTR4Qnd5TUpOUldsemgrUEpBTUVFK0JObzNqQ0ZEK0kyd0NjNjZBbDdTaDFwdHRSZDltV3NIZmx5ZTdSTGxxXC9pWTFmRW8zeENiUlNxeGZNY3JFcEJOWFB0d1EwYXBmYTVuUmw1VmhrUTFEMGVOQjJFOExPU21JaVB4TUNWalNGV0h5a3hsSVRZcGRSRUdKK1N0Y21mYzZiU2srcVwvaE9zZ3pMc2F3UldrM2lOakRIRm9IWnRsaEJTT2ZVZG9cL2prNVVNTlwvMlwvUEk5M08wRzJWVXNneW9FRVdKeFpcL1NzbmpkU1VsNmUrQ2syXC93VlJjRm44bFptTWxSNkV2bENcL2Rkd3QyR3ZYN3pOTFYwXC93TGJmSlFVSWpWUnlMM0tUN1ZoSk5NYnJxemFINmh5SWxsZGdPZGhyM2pCM2RaNmwzXC9NTFEza2k3NkZrSWxDYU90ZitcL0p5RnlmcXNXWGk5aFJRUnZGeVJ3djJNZWttMkpLRGQ1RlhaaGpnbWszWFpaTUxwR1wvalRNSzhMN2JcL0M3MGFJdjBCMTFSbTNGY3doYlI1WHN2eUhaaDE0M0Z6bmVPNTRhc3B1QVRyYVZkZE1IOU5LeXNtdz09IiwibWFjIjoiMTAzOGQ2MzllZTMzZDFhYjJkOGI3MTIyMTQ4ZjM2Y2I0NWM3NjE2ZmYzMWY5Y2IwZWE3MmY4NjQyN2Y5YTlkZiJ9
eyJpdiI6IlwvUWpcL0h4WWFVUG1uYWVEU0s1UmZrUT09IiwidmFsdWUiOiJiYWpPM1BhZG5xd2VRaWZTVjVheWZWc2JiaFdDVUZ3cVhZMjhYRUxzRnNhTUxYQ0FsY0FvZ1wvMUM2aUJLZVpBcjFQTkd3T2p3aEdFZklHbVR3TVoxd1VQYm8xSXV4ZTVIOVBcLzVldjBKcjJwcGd2OXJSYVNWQjlIcmsxSytpMlFBY1RJMitsXC8yMHNnTEpuQ3BYTklGZ05wUklmbXc0TXBNTHF4SWE3eWF2MndqN01FUFRnTjkrV25FbkhRRWZjWEhCbHpTa3hcL1FVNXVRUXZSUldGZ014b3MyZGtRQTlRNmFNNEZya0J5SFBoS2VTaDNBSXFEdFwvXC9lb2dHUGtcL2syWjQ0YmZJSlV2c1FhalRcL0RyekJUZmRDdktpSmpGclkxdDNoT2QzWk42SWhsem1Dc2ZObkxiMHRpTm8rNjViYTAzVjNSSHp2V3FkUXl2MUVSbVhYSFRDb2QrN2dhVnNzSVZSa2c2bVRyZmwzME94b21ZZmRTOTNDMWxlQjFyMG5mQWR4UmtMRUhIN1l4UFZ6Y3RLXC92UmFOV3ljUFZ4TytqRERMNVU2SEZ0RFwvWXhWd0RYYVZ1azNIc1BqYUlVQlhhT09HZTlkbWtQeHoxdWMzVEh6YWJHa09Jd0VzWDdFUFJHak5BY3lEQWJ3dWFwNVA1YnBZTjh1MUQrSjgwdURPUlwvZ1pqRlZTOVh5Z1BvZGxFOFwvcTNPMm5IaHRtUGp5UjM0S3MxeUlnQngyc2xUeHlyVVo1Y21DbDdvaTF2Rm5KMGRScnpiNkl1aUM4RkdCSU5hYlpQTVpQdnZLemQyUmNtUUN5Mk9obFd2SmtOUHE3anVVQXErVjF0MVhKS2dOZGo5akRnUXFENEkrMjN0T1JDN0w2U0pzUEhqa0pOeTZOZTloOVhQb2ZpXC9xQkcwWjdkS1Rqa2tJR3ByNnBOdkFDTlhpdmhkYlB5eUJHSW9Gb2xrVlpBWDlXZU9pT1hLTEpEeG5FbnpBeXNIdk1WMngrMGU0MERqT1k2aUxHclFCUGVqRlI0bGxodTNxZ1dRc0h2TmhRM0lPY2pmbktsUTBGcjRRbzZ6dFFPT0hGR0FwRmM1aDRRS3FZTWdzcDNKWW5ENll2ZkJHcTV1eWJ4d3FHaHBsVjJodm9YU3RBdzIrbFlvcmhjcnYzbGNCNnM9IiwibWFjIjoiN2ZiODhhMzI3YmE0NmNhOTlhOTg0NDk0Zjk4MTgyMmUzNjYxOWE2ZDM5M2JjZjQxZDY1NTJhMmUyMGJiOGY4MSJ9

"Con... con..." Bà ta lắp bắp, nước mắt chảy ròng ròng, giọng nghẹn lại: "Thằng tư... con... con không cần mẹ ruột nữa sao?"

Ads
';
Advertisement