Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Dưới tác dụng của thuốc tê, tai của Lục Chính Đình vẫn còn được nhét bông y tế, bên ngoài còn bị lớp vải bông che kín, tạo nên một cảm giác lạ lẫm. Vì thuốc tê chưa tan hoàn toàn, nên anh không thấy quá đau, mà chỉ cảm thấy mơ hồ, phản ứng cũng chậm chạp hơn bình thường.

Thấy anh tỉnh lại, Lâm Uyển liền dùng thủ ngữ để trấn an: "Thuốc tê hết rồi sẽ đau một chút, nhưng không sao, đừng lo lắng."

Trên đôi găng tay phẫu thuật của cô vẫn còn vương vết thuốc và chút máu, vậy mà Lục Chính Đình lại muốn nắm lấy tay cô. Nhìn dáng vẻ của anh, Lâm Uyển không nhịn được mà bật cười, khẽ trách: "Ngoan nào, giữ quy củ một chút. Tiếp theo anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một tháng thật tốt đấy."

Trước khi phẫu thuật, cô đã dặn anh sắp xếp công việc, nhắn với bên huyện để tránh ảnh hưởng đến tiến độ công tác.

Lục Chính Đình chớp mắt vài cái, vừa cử động liền cảm nhận được từng cơn đau âm ỉ dâng lên. Cơn đau này khác hẳn những cơn đau đầu trước kia của anh, đó là cảm giác do vết cắt của d.a.o mổ, lan từ trong tai ra, từng đợt đau nhói như châm chích. Lúc đau đớn nhất, anh thậm chí còn có chút buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

Lâm Uyển dặn người ta đưa anh lên phòng bệnh.

Viện y tế của đại đội tuy nhỏ nhưng cũng có hai phòng phẫu thuật và hai phòng bệnh, đủ để bệnh nhân nằm theo dõi trong một, hai ngày trước khi về nhà tĩnh dưỡng. Sau đó, bác sĩ sẽ đến tận nhà thay thuốc.

Gian phòng bệnh đầu tiên có một bệnh nhân bị thương ở đầu, do tai nạn khi đốn củi. Anh ta bị rìu c.h.é.m vào trán, phải khâu nhiều mũi. Lúc này, vì vết thương quá đau đớn, anh ta không ngừng rên rỉ, đòi tiêm thuốc giảm đau thêm lần nữa.

Sợ ảnh hưởng đến Lục Chính Đình, Lâm Uyển sắp xếp cho anh vào phòng bệnh riêng, buổi tối có thể về nhà nghỉ ngơi.

Bác sĩ Kim lấy bệnh án ra ghi chép. Tuy chỉ là một viện y tế nhỏ, nhưng họ thực hiện không ít ca phẫu thuật. Mỗi ca mổ đều có ghi chép chi tiết để rút kinh nghiệm, cải thiện kỹ thuật và lưu giữ tư liệu y khoa.

Lâm Uyển ngồi bên giường Lục Chính Đình, vắt khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho anh, sau đó dùng thìa đút nước. Anh chỉ uống một ngụm rồi thôi, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, không rời một giây.

eyJpdiI6IlN3SWhmYnpwRmROYWVKbWxYQjFzZWc9PSIsInZhbHVlIjoiSWY0SXNRZGplTVNBbXlsNVI2Z2FIUmVpaWI3K096OXVmU3hGREpYWXNsbWI4ckcwcWFLREVuMXlcL2hZYzJJWUJcL2Q5bUFZbnNMM1dENFpXdENUWmo4M2JGNmpTT3hmcmVTK3hDN0hsRmNldXdQaVE3WENONGNFZGJZbmlLbUhYMG5UaThxWmVRUE1iSGFsVk5VRlpRUFh1bEhMc2FScGZMSEM2bWdXWDlxV0xBTlY3bWhXUis4amJpeWc5Qkdza0tBWnNKWldzSmVrZXZpbkZGSUg5R1VTbTRiR0tKeFZZbWFlMGJjYlVCTExYbVBCXC8rXC9QMGcydmJKUFhtazVpR3FmUnFSXC9ra3p1eFdBNnJOcnVUczlpUE5kamhkcTlLcERlRGVqNyt4dzRIQzBkVUR4UlRZZE9cL0I2ZTRwMHFYWms5d2pGYkxhSnRGSSsyUFI5bEd0UldnM1pEc2FHdFwvWHFNYXdCdDQxTTJTbEVlVDBUQk5aTnQxOUtjSTlLcEp0eWhSYThWNGdRT3FMckw3RWc2alEyTUVibDl3aGdNS0Vub3k3WXF1eHdqcmxJNlJ2WTBkS0pKcFgyR1h1YWRmU1lXdytiWG1VUGlWNU1rSjRxNktkSjllMmJxVnZHMkZTdkpTNWVic294R08zM0NYOGN0QWxxeWpUVTZoaHlIMTYyIiwibWFjIjoiOWZlYzBlMjg3OTlhM2MwZWUyZjBmYjg1YTMxMjNhNDIyNDkyZjM0ZDA4ZWFkMzE4YTE3NTczZDkwN2M5MmVjZCJ9
eyJpdiI6ImVSazFQWFFlU0ZRQm5zenVqZVQrZUE9PSIsInZhbHVlIjoieHprVmV5M2ExWnRjaENVQnJPT1N4RWUzWkRVdWdJcVwvdzBEVVdtUDVnY3ZIam5RbzZPN2I4VUFcL1pIa1FvMXplVHBDTSt1blBmSEM5RXpPTmVidXlOXC9JXC9IR3FiODJcL0dsRXQ2WHQyazFiWUlNeFMrbVFXWFFzRFFQV01OOHhKaVN6QVwvRjV2MVNBbEF2ZktsTVFrRmhkOXVvVWNWb0l4dnFsRTZWZ3pxc0trT21oOFQwMTgxN09PcEpLTzcwYlFsbG5rYlJGdUJoamFkSFZRdFwveEJiQ1wvT1YrSU5PdFNcL3FGek50UEdqaDdKa3ZNeVc3WWJHNHJHZkZ5b1hPUTlhZ3QxTEZyN1wvemRUN0o3RVRXeitGQW9MRWdScm1rRmxSZmZLcnpoUVJLY2czUnhpUmFaUGxUdW41RGNnY2xVSDBOUEtCeFo0enFubDdNczNFZlRrdG45aEJRSHBKbVcwakVtb3U4T3pHRllLSUlzaTZWdVphdzlaK1l5QyttanBPZlEyUnBaenUxeWI1MGMwUWxrR29Yb3c9PSIsIm1hYyI6IjlhNzk2OWE5OWFkYzcxYTllOTU4MWJlZmFiNDFlZTFlMzJlZmVhYTlkNzAwYzQxZWIyOWNkMGNmYTRhOTM5YzQifQ==

Lục Chính Đình quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, yên tĩnh giống như một đứa trẻ.

Ads
';
Advertisement