Nhờ thể trạng tốt, anh hồi phục nhanh chóng, buổi tối đã có thể về nhà nghỉ ngơi.
Vì muốn chăm sóc anh, Lâm Uyển cũng giảm bớt khối lượng công việc, giao lại phần lớn cho bác sĩ Kim và các thanh niên trí thức trong viện y tế.
Việc cơm nước hằng ngày đều do hai cậu bé trong nhà lo liệu, bác sĩ Kim cũng giúp một tay, nhờ vậy mà mọi thứ vẫn gọn gàng đâu ra đấy.
Một tuần trôi qua, Lâm Uyển tháo băng gạc và lấy bông y tế trong tai anh ra. Tuy nhiên, vì vết mổ bên trong còn chưa lành hẳn nên thính lực của anh vẫn chưa cải thiện. Cô cũng đã đoán trước rằng một lần phẫu thuật không thể giúp anh nghe lại ngay được. Nhưng ít nhất, tình trạng đau đầu dai dẳng đã được cải thiện, về sau sẽ không còn những cơn đau hành hạ nữa.
Lục Chính Đình không hề sốt ruột, dù sao thì anh cũng đã quen với việc không nghe thấy gì suốt nhiều năm qua.
Vài ngày sau, quà mừng năm mới mà ông Cố và Trần Chí Cương gửi tới cuối cùng cũng đến nơi.
Không ai ngờ rằng món quà lại hoành tráng đến vậy – một xe chở đầy đồ!
Trên xe có một chiếc xe đạp mới tinh, một cặp đồng hồ, cùng với đủ loại vật dụng: vải len, vải bông, một bao lớn vở viết, phích nước nóng, hộp trà, chậu sứ, sữa lúa mạch tinh chất, sữa bột, bánh quy, thuốc bổ, cả một sọt đầy hoa quả và hạt khô như táo, quýt, hạch đào, thậm chí còn có một hộp kẹo thượng hạng.
Mọi người đứng lặng trước đống quà chất đầy trên xe, không khỏi ngạc nhiên.
Ban đầu họ chỉ nghĩ rằng mỗi người sẽ nhận được một món nhỏ, không ngờ lại là cả một xe lớn như thế này.
Người lái xe đưa hàng còn mang theo hai phong thư. Một bức của ông cụ Cố gửi cho hai cậu bé, một bức của Trần Chí Cương gửi cho Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
Nội dung trong thư chỉ có một câu giản dị nhưng đầy chân thành:
"Món quà này không đáng bao nhiêu, đừng bận tâm, cũng đừng nghĩ đến chuyện trả tiền. Đây chỉ là một chút tâm ý mà thôi."
Hai cậu bé vui vẻ hơn hẳn năm ngoái, mỗi người một bên giúp đỡ đẩy chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, nhưng lại loay hoay không biết đạp thế nào cho đúng.
Lâm Uyển nhờ người hỗ trợ dọn đồ xuống, tạm thời chất đống trên giường và nền nhà chính. Ba gian phòng đều đầy ắp, cuối cùng phải để cả ngoài sân.
Cô nhìn đống quà mà không khỏi cảm thán: "Trần Chí Cương này, ông cụ bảo anh ta chuẩn bị ít quà, vậy mà anh ta cũng chu đáo quá mức!"
Những thứ này đều đáng giá không ít tiền!
Cô còn gói một ít vào giỏ, hôm sau đích thân đến Lâm Gia Câu tặng quà năm mới. Khi ông cụ Cố còn ở đây, người trong thôn cũng từng gửi thịt, dầu, nên quà của ông cụ tới, họ đương nhiên cũng có phần.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất