Thật ra lúc đầu Lệ Tử Mặc cũng không hiểu mình làm sao nữa. Tại sao khi nghe nàng nói những lời đó, hắn lại cảm thấy cơn giận từ trong lòng bốc lên đến tận đỉnh đầu. Rồi tới khi thấy nàng còn cười cợt vô tư như không có chuyện gì, hắn lại muốn phun ra một ngụm máu.
Những người phụ nữ kia còn chưa thực sự bước chân vào điện Cửu Tiêu, chưa thực sự được phong phi, nhưng mấy ngày nay đã ngấm ngầm đấu đá không ngừng. Những hành động nhỏ của bọn họ tất nhiên không qua được mắt hắn, nhưng bất kể bọn họ làm gì, hắn cũng chỉ cảm thấy nhàm chán, hoàn toàn chẳng khiến hắn động lòng chút nào. “Qua đây” Lệ Tử Mặc hít sâu một hơi, mới tạm thời đè nén được ngọn lửa giận dữ như muốn thiêu rụi hắn thành tro.
Tần Phong Hi cũng âm thầm kinh hãi, hắn đã giận đến mức phá hủy cả khu vườn trong cơn thịnh nộ, vậy mà chỉ trong chốc lát đã kìm nén được cơn giận, đúng là một người đàn ông có sự tự chủ cực kỳ mạnh mẽ.
Thiên Ảnh đang núp trong góc khuất rất muốn nguýt mắt, vốn dĩ Đế Quân có sự tự chủ cực kỳ mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên giận đến mức này đấy! Là vì ai? Vì ai hả!
Tần Phong Hi bò tới gần hắn từng chút từng chút giống như ốc sên, Lệ Tử Mặc thấy nàng như vậy thì không kìm được cơn giận, thân hình lướt qua, ngay lập tức áp sát nàng, đưa tay nắm lấy cằm nàng, sau đấy đột nhiên cúi xuống, đôi môi nóng bỏng hung hãn cắn chặt lấy đôi môi nàng.
Có lẽ là vì hắn quá cao lớn, che mất ánh sáng của nàng!
Có lẽ là vì hắn quá nóng bỏng, thiêu đốt hết không khí của nàng!
Có lẽ là khí thế của hắn quá mạnh mẽ, cướp đi mọi hơi thở của nàng!
Khiến Tần Phong Hi chợt cảm thấy mình như sắp chết đuối tới nơi.
Tất cả mọi cảm giác đều biến mất, nhưng lại dường như đều được phóng đại ra, đặc biệt là cảm giác từ đôi môi và hơi thở nóng bỏng của hắn.
Thiên Ảnh che kín mắt lại.
Nhị Linh thì rụt gương mặt đang nhìn lén về, cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Điện tam trọng im lặng như tờ.
Nhưng Tần Phong Hi lại cảm thấy bên tai là tiếng tim đập vang dội, không biết là của nàng hay của hắn.
Rất lâu sau, hắn mới rời khỏi nàng.
Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy ánh mắt nàng, ngang ngược không cho nàng né tránh.
“Muốn lật thẻ bài thay bổn Đế quân hả? Muốn bổn Đế quân chia đều ân sủng hả?” Giọng nói của hắn mang theo chút khàn khàn sau khi được thỏa mãn.
Đúng vậy, hắn giận, chính là giận vì điều này. Tại sao nàng không ghen tị, tại sao không tức giận, như thế không đúng, là người phụ nữ của hắn thì phải có ham muốn độc chiếm cơ thể của hắn chứ! Nàng không thể rộng lượng như vậy! Hắn không cho phép!
Khó khăn lắm Tân Phong Hi mới tỉnh táo lại, đầu óc lấy lại được lý trí. Sau khi hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra thì lập tức nổi cơn tam bành, nàng giáng một cú đấm mạnh mẽ vào ngực hắn, lực mạnh đến mức khiến Lệ Tử Mặc phải lùi lại một bước nhỏ, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Lệ Tử Mặc! Đồ khốn nạn kia! Ngươi có biết đây là nụ hôn đầu của ta không! Mẹ kiếp! Ngươi dựa vào cái gì mà cướp đi nụ hôn đầu của ta? Hả! Dựa vào cái gì!” Nàng nghiên răng nghiến lợi, giận đỏ mặt, nhìn chằm chằm hắn, chỉ ước gì có thể không thể băm vằm hắn ra thành mấy khúc để nuôi lũ rắn trong ngục!
Làm gì có chuyện thế này được! Trông có vô lý không hả! Nụ hôn đầu của nàng đấy!
Nàng ở hiện đại cũng là nữ vương trong ngành, có bao nhiêu anh chàng đẹp trai theo đuổi, có biết bao nhiêu cám dỗ, nhưng nàng vẫn giữ gìn rất tốt, vậy mà đến đây lại bị tên khốn này chiếm hết, chiếm sạch hết!
Đã thế còn là kiểu xâm chiếm thành trì, quấn quýt sâu sắc nữa chứ!
Khốn kiếp!
Sau khi chửi mắng một hồi, nàng đột nhiên tiến tới, túm lấy cổ áo hắn rồi nói: “Nói! Ngươi nói rõ cho ta, kỹ thuật tốt như vậy, luyện với bao nhiêu người phụ nữ rồi hả?”
Thiên Ảnh ở trên cây chợt nghiêng người, rơi cái “bịch” xuống đất, ngã chồng cả vó. Thiên Nhất ở không xa thì cạn lời xoa trán, mất mặt quá, mất mặt không chịu nổi, đây có còn là ám vệ đáng tin cậy nhất của Đế quân nữa không? Có ám vệ nào mất mặt như vậy không?
Bàn tay to lớn của Lệ Tử Mặc nắm lấy eo thon của nàng, dễ dàng nhấc cả người nàng lên rồi đặt lên vai, bước nhanh vào tẩm điện, tay áo hắn khẽ quét qua, cánh cửa đóng “âm” lại, ngăn cách đám ám vệ và thị nữ nào đó mở to mắt nhìn trộm không chút khách sáo bên ngoài.
Một tiếng “rầm” vang lên, Tần Phong Hi bị ném mạnh lên chiếc giường lớn, vì lực ném quá mạnh nên thậm chí nàng còn lăn một vòng. Nhưng nàng cũng nhanh chóng phản ứng lại, hai bàn tay đập mạnh vào giường định bật dậy thì thân hình cao lớn của Đế Quân đã áp sát xuống.
Hai cơ thể dán chặt, hai gương mặt gần trong gang tấc. Mắt nhìn mắt, chóp mũi chạm vào chóp mũi, hơi thở giữa hai đôi môi giao hòa không thể tách rời.
“Trong mơ, ngươi.
“Cái gì?” Tần Phong Hi đang muốn bùng nổ cơn giận lại bị ba chữ mơ hồ của hắn làm gián đoạn, ngơ ngác hỏi lại.
Lệ Tử Mặc nói: “Bổn Đế quân nói, ta luyện với ngươi ở trong mơ.
Qua một hồi lâu Tần Phong Hi mới phản ứng lại được, thì ra hắn đang trả lời câu hỏi trước đó của nàng, hơn nữa câu trả lời còn là như thế, thế là mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, trừng hắn: “Ý ngươi là ngươi luôn mơ thấy ta hả!”
Thôi được rồi, nàng cho phép, cho phép hắn mơ.
Nhưng mà hắn mơ thấy hôn nàng, còn nàng thì lại chưa từng mơ thấy cảnh đó bao giờ. Lỗ rồi! Lỗ quá rồi!
“Đêm nào bổn Đế quân cũng ôm ngươi ngủ, mơ thấy ngươi cũng là chuyện bình thường thôi.” Lệ Tử Mặc nói như thể là chuyện đương nhiên: “Bổn Đế quân cũng chỉ là người đàn ông bình thường”
“Ha! Người đàn ông bình thường à, thế bây giờ có vô số mỹ nhân cho ngươi phát huy tác dụng bình thường rồi đó, sao ngươi không tìm họ đi?” Sau khi lý trí quay lại, cảm xúc đã được kiểm soát, Tần Phong Hi liền lườm hắn một cái, dùng ngón tay chọc vào ngực hắn, nói rõ ràng từng chữ từng chữ: “Quên chuyện hôm nay đi, bổn cô nương cũng rộng lượng một chút coi như không có chuyện gì xảy ra!”
“Ngươi to gan. Ánh mắt Lệ Tử Mặc lại tối sầm xuống: “Sự cưng chiều của bổn Đế quân mà ngươi dám coi như không có gì xảy ra?”
Phì, cưng chiều hắn ban cho...
Đang xem nàng như thú cưng đấy à?
Tân Phong Hi chọc chọc vào ngực hắn, nói: “Ngươi đứng lên đi, chúng ta nói chuyện chút đã.”
“Nói chuyện gì?” Mặc dù xem thường nhưng hắn vẫn đứng dậy theo lời nàng, còn kéo nàng đứng lên theo.
Tần Phong Hi đang sắp xếp câu từ, suy nghĩ xem nên giải thích cho tên đàn ông cổ đại ngang ngược tự luyến này như thế nào, thì ngoài điện chợt truyền đến giọng nói khẽ như gió thổi của Thiên Nhất: “Bẩm Đế quân, Hoa Thống lĩnh xin gặp Tần cô nương.
Mặt Lệ Tử Mặc lập tức sa sầm lại.
“Bảo hắn ta cút đi!”
Ngoài cửa điện Thiên Nhất nhún vai, quay người nói với Hoa Kiến Công: “Hoa Thống lĩnh, à thì, ngài cũng nghe rồi đó?”
Câu “bảo hắn ta cút đi” này, hắn ta không tiện lặp lại.
Hoa Kiến Công đổ mồ hôi, y đã không được Đế quân ưa thích đến mức nào rồi?
Nhưng y đâu biết rằng Lệ Tử Mặc vốn đã bực mình sẵn rồi, lúc đầu Hoa Kiến Công đến mời Tần Phong Hi giúp đỡ bố trí trận pháp, Lệ Tử Mặc nghĩ cùng lắm là đi hai ngày thôi, ai ngờ lại đi mất năm ngày! Hôm nay khó khăn lắm mới trở về, vừa hôn được một cái là tên họ Hoa này lại chạy tới, đang định làm gì đây? Chê mạng lớn quá hả?
Lệ Tử Mặc đứng trong phòng sát khí bừng bừng như hóa thành thực thể, Hoa Kiến Công đứng ngoài cửa điện cũng cảm nhận được, y lập tức rùng mình muốn rút lui, nhưng lại cảm thấy chuyện này thật sự không thể trì hoãn, thế là liền khổ sở dằn vặt đến mức chỉ muốn bứt tóc mình ra.
Thiên Nhất đứng bên cạnh nhìn y với ánh mắt đầy thông cảm, nhưng chuyện này hắn ta không giúp được.
“Là chuyện liên quan đến người Tây Cương bị nhốt trong ngục, ta đi xem thử đã” Tần Phong Hi lập tức hiểu ra. Lúc này Hoa Kiến Công đến tìm nàng thì chắc chắn là người đó đã có quyết định, nàng cũng biết một người vào những thời điểm khác nhau sẽ đưa ra quyết định khác nhau, có thể bây giờ đồng ý nhưng lát sau lại hối hận. Vì vậy chuyện này không thể kéo dài.
Lệ Tử Mặc trừng mắt nhìn theo bóng lưng nàng đi về phía cửa điện, giận đến ngứa răng.
Người phụ nữ này không chút e dè gì hắn à? Nói đi là đi ngay như thế ư?
“Trước khi trời tối mà ngươi không trở về, bổn Đế quân sẽ băm Hoa Kiến Công thành tám mảnh đút cho Bạch Ưng Vương trên núi tuyết”
Giọng nói lạnh lẽo của Lệ Tử Mặc vang lên sau lưng, Tân Phong Hi không dừng bước, chỉ đáp lại một câu: “Hoa Kiến Công là thuộc hạ của ngươi chứ có phải của ta đâu, muốn giết muốn băm gì thì tùy ngươi”
Lệ Tử Mặc chợt cảm thấy có ngọn lửa nghẹn cứng ở trong ngực, lên không được mà xuống cũng không xong.
Tân Phong Hi vừa bước ra cửa điện vừa nói câu đó, Hoa Kiến Công đang chờ bên ngoài cũng nghe thấy, thế là lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đấy bất đắc dĩ mà ôm quyền cúi đầu hành lễ với nàng: “Cô nương cứu thuộc hạ với, Đế quân thật sự sẽ băm thuộc hạ ra đấy”
Sao số của y khổ thế này! Lại tới đúng phải giờ nhạy cảm!
Nhìn cả khu vườn tan tác kia, y cũng tưởng tượng được cơn giận vừa rồi của Đế Quân mạnh đến mức nào.
“Đi thôi.” Tần Phong Hi dẫn đầu đi về phía nhà lao, nhưng chưa đi được hai bước thì sau lưng đã có một luồng gió thổi qua, có người ôm eo, mang nàng bay vút lên trời. “Bổn Đế quân cũng muốn đi xem thử, hừ.
Tần Phong Hi cạn lời luôn.
Tất nhiên là không thể để người Tây Cương kia thấy Lệ Tử Mặc, vừa thấy hắn là người ta sẽ lập tức căng thẳng đề phòng, nói không chừng lại đổi ý. Thế nhưng trong ngục có lỗ nhỏ, từ bên ngoài có thể nhìn và nghe thấy được tình hình bên trong, Hoa Kiến Công cũng rục rịch muốn xem, nhưng giờ Lệ Tử Mặc tới rồi, y nào còn dám tranh giành cơ hội này nữa, thế là chỉ có thể ấm ức ngồi co ro ở bên cạnh.
“Ngươi đến rồi”
Tần Phong Hi lại đạp ghế ngồi lên bàn như lần trước, dáng vẻ thả lỏng đến không thể thả lỏng hơn, muốn bao nhiêu mặc kệ thì có bấy nhiêu mặc kệ.
“Đúng vậy, ta đến rồi, cố gắng làm một người vô tình không ham muốn có phải đau khổ lắm không?” Nếu là những người khác thì sẽ chẳng có gì to tát, cùng lắm thì cố gắng tu tâm dưỡng tính, không tức giận không căng thẳng không hưng phấn, rồi ít thể hiện cảm xúc ra ngoài là xong, sẽ không có cảm xúc mong đợi hay sợ hãi gì. Nhưng đây là một người đàn ông, một người đàn ông trẻ tuổi trông chỉ chừng hai mươi.
Một người đàn ông như vậy thì có thể có gì?
Có tình cảm.
Lần trước đến đây là Tần Phong Hi đã nhìn thấy trên cổ tay của hắn ta đeo một sợi dây thừng màu đen, trên đó xâu một viên ngọc nhỏ hình con mèo.
Nàng không tin đó là thứ mà một người đàn ông sẽ yêu thích.
Thế thì rất có thể là do một người phụ nữ quan trọng với hắn ta tặng, nếu là trưởng bối thì có lẽ sẽ tặng ngọc như ý, tượng Phật hay gì đó tương tự. Còn tặng một viên ngọc hình con mèo nhỏ xinh xắn thế này, có lẽ là tình nhân, cũng có thể là muội muội. Nhưng bất kể là loại nào, tóm lại trong lòng hắn ta vẫn có tình cảm, hơn nữa còn là tình cảm sâu đậm.
Đáng tiếc, người trúng loại độc thần kinh này lại không thể động lòng, hoặc nói đúng hơn là không thể có tình cảm sâu đậm. Chỉ cần tình cảm dâng trào, tim đập rộn lên, tai đỏ tim đập là đều sẽ kích thích độc phát tác.
Câu nói của nàng khiến người đàn ông đó đau đớn che ngực, nở nụ cười đau khổ rồi nói: “Có lẽ ngươi không thể hiểu được cảm giác khi đối diện với người phụ nữ mình yêu thương mà phải giả vờ bình tĩnh và lạnh lùng là như thế nào đâu”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất