Tân Phong Hi gật đầu nói: “Ừ, đúng là ta không thể hiểu được thật, nhưng ta tưởng tượng ra được. Nói vậy là ngươi có yêu một người phụ nữ hả?"
“Có, thì sao?”
“Lại còn hỏi thì sao à, thì ta giải độc cho ngươi rồi ngươi có thể trở về tìm nàng đó.” Tần Phong Hi chớp mắt, nói rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông ngẩn ra, nhìn nàng, không ngờ trong mắt hắn ta lại lóe lên một tia hy vọng. Hắn ta cụp mi mắt xuống, nói: “Ha ha, vào nhà lao của điện Cửu Tiêu, lại còn là người Tây Cương, ta còn có cơ hội sống sót rời đi được chắc? Xem ra cô nương không hiểu gì về Lệ Tử Mặc rồi. Ta chỉ muốn giải độc để được tùy ý thử nếm trải cảm giác sợ hãi và lo lắng thôi.
Tần Phong Hi ngoắc ngón tay với hắn ta, nói: “Lại đây, chúng ta nói chuyện.
“Nói chuyện gì?” Dù vẫn còn đề phòng, nhưng hắn ta vẫn bước tới gần nàng.
Tân Phong Hi chỉ vào cổ tay hắn: “Người phụ nữ ngươi yêu tặng ngươi cái này đúng không? Nàng ấy tên gì?”
Người đàn ông dùng tay che sợi dây đó lại, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn và hoài niệm: “Đúng vậy, là nàng ấy tặng, nàng ấy tên là Hàn Mai Chi, nàng ấy không phải người Tây Cương, chỉ là một nữ nô bị bắt đi..
Lệ Tử Mặc ở bên ngoài nhướng mày. Chỉ Vương tộc Tây Cương mới có nữ nô bị bắt từ Trung Nguyên thôi, người này là người trong Vương tộc Tây Cương.
Còn Hoa Kiến Công ở bên cạnh thì lại cảm thấy dường như có gì đó cần phải chú ý, nhưng không nghĩ ra được ngay.
“Ngươi tên là gì? Dù sao cũng đã quyết định chết một cách sảng khoái rồi, còn gì không thể nói nữa?” Tần Phong Hi đột nhiên thở dài nói: “Nhưng mà, theo như ngươi nói thì vị Hàn cô nương đó bị bắt đi, đã thế còn là một nữ nô, vậy nếu không có ngươi bên cạnh, nàng ấy sẽ gặp những gì? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc sống sót trở về chăm sóc nàng ấy, yêu thương nàng ấy, ở bên cạnh nàng ấy sao?”
“Ta làm được ư?”
“Được chứ, ngươi nghe lời ta, ta sẽ bảo Lệ Tử Mặc thả ngươi, thế nào?”
“Ngươi á?”
“Đúng, chính là ta. Đúng rồi, để ta tự giới thiệu lại, ta tên Tần Phong Hi, là thị nữ duy nhất trong điện tam trọng, cũng là thị nữ cận thân của Lệ Tử Mặc.
“Nói cho hắn ta biết, ngươi là người phụ nữ của bổn Đế quân. Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Lệ Tử Mặc, nhưng người đàn ông trước mặt lại không nghe thấy. Đang truyền âm bí mật đấy à?
Tân Phong Hi nguýt mắt lườm, cái đồ thần kinh, tại sao nàng phải nói mình là người phụ nữ của hắn chứ? Nói hắn là người đàn ông của nàng thì còn nghe được.
Nàng không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Tóm lại nếu ngươi tin ta, ta sẽ giải độc cho ngươi rồi thả ngươi đi. Còn nếu ngươi không tin ta, ta sẽ giải độc cho ngươi, sau đó bảo Hoa Thống lĩnh nghiêm hình ép cung ngươi, đến lúc đó xem ngươi có chịu nổi không”
Hai con đường thế này, tin rằng dù là kẻ ngốc cũng biết chọn thế nào. Tần Phong Hi cảm thấy mình thật sự rất tốt bụng.
“Tây Minh Hạo. Tên của ta”
“Tây Minh Hạo? Đế quân, là Cửu Vương tử Tây Cương!” Hoa Kiến Công ngạc nhiên quay sang Lệ Tử Mặc, y chỉ nghe được tiếng chứ không nhìn thấy tình hình bên trong.
Tây Minh Hạo, Cửu Vương tử Tây Cương, là em cùng cha khác mẹ của Tây Minh Viễn, nhưng hai người chỉ cách nhau hai tuổi. Nghe nói Tây Minh Hạo từ nhỏ yếu ớt bệnh tật, luôn ở trong Vương thất Tây Cương chưa từng ra ngoài, không ai biết hắn ta trông như thế nào. Hơn nữa còn nghe nói Tây Minh Hạo đã tuyên bố tuyệt đối không tranh ngại vàng, trong ấn tượng của mọi người thì chỉ là một con ma bệnh không tranh giành với đời.
Ai ngờ hắn ta lại dám vượt ngàn dặm đến Phá Vực, còn lẻn vào điện Cửu Tiêu, muốn lẻn vào điện tam trọng!
Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của họ.
“Người ta đồn rằng Tây Minh Hạo và Tam Vương tử Tây Minh Viễn có tình cảm rất tốt. Vậy thì Tây Minh Viễn đến cứu hắn ta cũng hợp tình hợp lý.” Hoa Kiến Công tiếp tục nói: “Nếu thật là vậy, chắc Tây Minh Viễn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu?”
Lệ Tử Mặc im lặng không nói gì, tiếp tục nhìn vào trong phòng giam.
Tần Phong Hi không biết Tây Minh Hạo là Cửu Vương tử Tây Cương, nhưng nàng có thể dựa vào tên mà đoán được phần nào.
“Tây Minh Hạo, ngồi xuống đi”
Tây Minh Hạo lặng lẽ nghe theo lời nàng, ngồi xuống giường.
Tần Phong Hi nhanh chóng lấy một sợi xích bạc bên hông ra, trên xích có treo một mặt dây hình tròn, khắc hình đuôi phượng hoàng. Tây Minh Hạo nhìn vật này, thắc mắc hỏi: “Cái này để làm gì đấy?”
“Tây Minh Hạo, nhìn vào mặt dây này đi.” Giọng nói của Tân Phong Hi đột nhiên trở nên rất nhẹ và mờ nhạt, như thể vọng lại từ rất xa xôi: “Tây Minh Hạo, ngươi cảm thấy mệt lắm đúng không? Thả lỏng bản thân, cứ thuận theo suy nghĩ rồi đi đến một nơi mà ngươi muốn đến nhất. Phải rồi, còn dẫn theo người mà ngươi yêu thương nhất nữa, nàng ấy tên là Hàn Mai Chi đúng không? Nhìn xem, nàng ấy đang mỉm cười với ngươi kìa. Hàn Mai Chi, nàng ấy có đẹp không?”
“Đẹp... Ánh mắt của Tây Minh Hạo hơi tan rã, nhưng hắn ta không mất ý thức, cũng không ngủ.
Trước mắt hắn ta, người phụ nữ mà hắn ta yêu thương đang mỉm cười với hắn ta, nàng ấy nhẹ nhàng gọi: “Cửu Vương tử, Cửu Vương tử”
“Gọi ta là Minh Hạo.
“Minh Hạo, ngươi có biết không? Tên của ngươi không giống tên của người Tây Cương chút nào, Minh Hạo, Minh Hạo, rất giống phong cách của Đông Thanh chúng ta. “Mai Chi thích là được rồi”
Lệ Tử Mặc bước vào, không phát ra tiếng động, im lặng đứng bên cạnh nhìn. Tần Phong Hi liếc hắn một cái, cũng không nói gì.
Nàng lại sờ lên eo, ngón tay rút mười mấy cây châm bạc dài từ đó ra.
Lệ Tử Mặc liếc nhìn eo nàng, từ lâu hắn đã thấy kỳ lạ rồi, đai lưng của nàng rộng hơn bình thường, trông có vẻ dày hơn, nhưng bề ngoài hoàn toàn không thể nhận ra, sao nàng luôn có thể lấy đủ thứ từ trong đó ra thế? Cứ như không bao giờ đầy vậy. Hôm nào hắn nhất định phải tháo đai lưng của nàng ra để xem xét kỹ lưỡng mới được.
Trong khi hắn còn đang nghĩ về việc tháo đai lưng của nàng thì tay Tần Phong Hi đã vung nhanh như bay, nhanh đến nỗi gần như không thấy rõ động tác, khi nàng dừng lại, mười mấy cây châm đã cắm vào đỉnh đầu của Tây Minh Hạo.
Đầu cắm nhiều kim như vậy, nhìn hơi rợn người.
“Hoa Kiến Công” Tân Phong Hi gọi, lúc này đã có thể lên tiếng được rồi.
Hoa Kiến Công vội vàng bước vào: “Tần cô nương có gì dặn dò?”
“Tới chỗ Thần y xin mười viên thuốc giải độc đi.
“Vâng”
“Ngươi không có thuốc giải độc à?” Lệ Tử Mặc nhướng mày hỏi, lại liếc nhìn đai lưng của nàng.
Tần Phong Hi đề phòng nhìn hắn: “Chủ nhân, ta nghèo lắm, chẳng có gì cả, hơn nữa ta đang làm việc cho chủ nhân mà, tất nhiên phải dùng đồ của điện Cửu Tiêu chứ?"
“Đồ của bổn Đế quân cũng là của ngươi, bổn Đế quân cho phép người dùng. Hắn hào phóng nói.
Mắt Tần Phong Hi sáng lên: “Vậy khi nào ngươi cho ta ít vàng nhé?” Đừng nói những điều hão huyền này, cho nàng thuốc có ý nghĩa gì đâu, cho nàng thứ gì thực dụng chút đi. Bây giờ nàng rất nghèo, có rất nhiều thứ để bảo toàn tính mạng nàng phải dùng một đống lớn bạc để mua nguyên liệu mà chế tạo. Quan trọng nhất là, nếu nàng muốn bỏ trốn cũng phải có lộ phí chứ.
“Vàng? Ngươi cần vàng làm gì?” Chưa đợi nàng trả lời, hắn lại nói: “Cần gì cứ nói, lấy gì cũng được, nhưng vàng bạc thì ngươi không có cơ hội tiêu đâu”
Mẹ nhà ngươi!
Suýt chút nữa Tần Phong Hi đã chửi đổng lên. Thế này chẳng phải vẫn đề phòng nàng sao, vậy mà còn nói ngọt sớt, cái gì của hắn thì cũng là của nàng. Chỉ được cái võ mồm thôi.
“Tần cô nương, thuốc giải độc đã mang đến rồi” Theo sau Hoa Kiến Công là Ưng Vệ.
“Chủ nhân, ngài cũng ở đây sao?”
Chẳng lẽ trên đường đến đây Hoa Kiến Công không nói Lệ Tử Mặc ở đây? Có cần phải nói dối vụng về vậy không? Tần Phong Hi lườm nói: “Các ngươi coi đây là cái chợ sao? Nhiều người chen chúc trong đây làm gì? Ra ngoài, ra ngoài đi.
Ưng trừng mắt nhìn nàng, đúng là quá quắt, thế này rõ ràng là cố tình đuổi hắn ta đi mà? Nhưng Lệ Tử Mặc liếc nhìn sang, thế là hắn ta chỉ đành phải lúng túng lui ra. Chỉ muốn xem tài nghệ của nàng một chút mà cũng khó đến vậy sao?
Thấy Ưng và Hoa Kiến Công đều đã lui ra mà Tần Phong Hi vẫn liếc nhìn, Lệ Tử Mặc hơi nheo mắt lại: "Muốn đuổi bổn Đế quân à?" Giọng nói không hề che giấu ý tứ đe dọa. Nàng đuổi ai cũng được, nhưng ngay cả hắn mà nàng cũng muốn đuổi ra ngoài ư?
Hắn không muốn thấy nàng một mình ở chung phòng với Tây Minh Hạo, dù là để giải độc cũng không được, dù là giúp hắn cũng không được. Hắn cứ ngồi đây trông chừng đấy! Hắn cũng muốn xem xem nàng có dám đuổi hắn ra ngoài thật không.
Tân Phong Hi lập tức cười tươi rói: “Làm gì có chuyện đó, chủ nhân cứ ngồi đi ạ.
Đàn bà con gái co được dãn được, nàng không cảm thấy mất mặt chút nào hết.
Nhưng nếu hắn đã không muốn ra ngoài thì phải lợi dụng một phen cho đỡ phí của trời. Thế là Tần Phong Hi cầm mười viên thuốc giải độc đi tới, đưa đến trước mặt hắn: “Phiền chủ nhân nghiền nát mấy viên thuốc này thành bột nhé.
Đây là lần đầu tiên có người dám sai hắn làm việc đấy! Mặc dù chỉ là nghiền thuốc thôi!
Lệ Tử Mặc nhìn nàng vài giây, nhưng sau đấy cũng cầm thuốc thật. Hắn cầm cả mười viên cùng lúc, chỉ nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, mà khi mở lòng bàn tay ra đã là một đống bột mịn.
Ờm, được thôi, nhiệm vụ nàng giao cho hắn đúng là đơn giản quá thật.
Tần Phong Hi đảo mắt, lấy một cái ly để hắn đổ bột thuốc vào, sau đó đổ nửa cốc nước rồi lắc đều. Nàng nhanh chóng lướt tay qua miệng ly, rồi lại lắc đều, cầm ly thuốc đi về phía Tây Minh Hạo, định đỡ lưng hắn ta lên. Lệ Tử Mặc lập tức quát: “Ngươi làm gì đó?”
“Cho hắn ta uống thuốc chứ còn làm gì.
Lệ Tử Mặc lập tức đứng dậy, bước đến giật phăng ly thuốc khỏi tay nàng, sau đấy dùng một tay thô bạo bóp lấy miệng Tây Minh Hạo, đồng thời nhanh chóng đổ ly thuốc vào miệng hắn ta, động tác thô lỗ vô cùng. Tần Phong Hi há hốc mồm nhìn hắn buông tay ra, hai bên má Tây Minh Hạo xuất hiện hai vết ngón tay bầm tím!
“Có cần thế không? Có cần phải thể không?” Nàng chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Tay nàng kết một ấn, đứng quay lưng về phía Lệ Tử Mặc, hắn không nhìn rõ động tác của nàng, nhưng chỉ thấy mấy cây châm trên đầu Tây Minh Hạo nhấp nhô. Chỉ chốc lát, nàng nhanh chóng rút châm ra, vừa rút ra là liền sương mù màu đen nhàn nhạt tỏa ra từ những chỗ có cắm châm. Từng sợi từng sợi mỏng manh, bay lơ lửng trong không khí.
Không khí tản ra một mùi hôi nhẹ.
“A a a a a! Lệ Tử Mặc ca ca, huynh vẫn lạnh lùng vô tình như ngày nào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất