Lệ Tử Mặc ca ca?
Lệ Tử Mặc đứng ở cửa, cuối cùng thu lại nội lực định đánh ra.
Tần Phong Hi vươn tay búng một cái trước mặt Tây Minh Hạo, Tây Minh Hạo vốn đang mở to mắt từ từ nhắm mắt lại, ngã ra sau. Tần Phong Hi không thèm quan tâm đến hắn ta, vì dù sao hắn ta cũng ngã xuống giường.
Nàng ra ngoài, nói với hai thủ vệ đang đứng ngoài cửa: “Khóa cửa, có lẽ ngày mai hắn mới tỉnh lại được.
“Vâng, Tần cô nương”
“Lệ Tử Mặc ca ca, cô gái này là ai thế?” Lá rụng vẫn chưa ngừng lại, Ưng và Hoa Kiến Công đã quay về chỗ cũ. Trong đám lá đang rơi, bỗng nhiên trên cây có một thiếu nữ mặc váy màu xanh nhạt từ từ bay xuống, tuổi chừng mười lăm mười sáu, hai mắt cong cong, môi anh đào xinh đẹp. Nhưng thứ khiến Tần Phong Hi chú ý là chiếc roi màu vàng xen lẫn màu đỏ tươi đeo bên hông nàng ta.
Tần Phong Hi bước hai bước về phía Ưng, hỏi nhỏ: “Ai vậy?”
Ưng không trả lời mà đột nhiên nắm chặt cổ tay nàng, nói với Lệ Tử Mặc: “Chủ nhân, thuộc hạ xin cáo lui.
Nói rồi hắn ta kéo Tần Phong Hi rời khỏi đây.
Một tiếng “vút” vang lên, roi da xé gió quật tới. Ưng hơi biến sắc, nhích chân rồi vội kéo Tần Phong Hi, khó khăn lắm mới tránh được một roi. Nhưng không để bọn họ kịp đứng vững, chiếc roi kia đã vụt tới như linh xà, lần này nhằm thẳng vào mặt Tần Phong Hi
Tần Phong Hi híp mắt lại, định vươn tay giữ roi của nàng ta lại thì Ưng lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào!”
Keng, một đòn tấn công đánh trúng chiếc roi, thế mà lại lóe lên một hai tia lửa. Chiếc roi này được làm từ kim loại.
Trong đầu Tần Phong Hi lóe lên một bức họa nàng từng nhìn thấy trong đám chân dung của lão đạo sĩ, bức họa vẽ nửa người của một người phụ nữ, mà trên tay người phụ nữ đó cũng cầm một chiếc roi như vậy, nhưng người phụ nữ đó không phải thiếu nữ trước mặt này.
“Ầm ĩ đủ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng của Lệ Tử Mặc vang lên.
“Nhưng Lệ Tử Mặc ca ca vẫn chưa nói cho Châu Nhi biết nàng ta là ai đâu.
Tần Phong Hi hất tay Ưng ra, quay người lại, lạnh lùng nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia.
Được, được lắm, nàng với nàng ta có quen biết gì nhau đâu, nàng giết cả nhà nàng ta hay giết người trong lòng nàng ta thế hả? Vậy mà khi nãy lại muốn quất roi vào mặt nàng!
Cũng may là nàng biết lai lịch của chiếc roi này.
Roi Kim Lôi, ngâm kịch độc chín chín tám mươi mốt ngày, độc tố đã thấm vào trong roi. Roi Kim Lôi vừa gặp máu là độc tố sẽ lập tức xâm nhập vào máu của đối phương, phát tác rất nhanh, dù có thuốc giải độc cũng vô ích, mà những vết thương đó cũng không thể nào khép lại được. Vậy nên khi nãy cô nương kia chưa nói gì đã nhắm thẳng vào mặt nàng, ý là muốn khiến nàng hủy dung ư.
Khá lắm, tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như thế. Nhưng vấn đề là nàng gây sự với nàng ta hồi nào?
Lệ Tử Mặc ca ca?
Đừng nói với nàng là chỉ vì nàng là người phụ nữ xuất hiện bên cạnh Lệ Tử Mặc nhé! Nếu vậy ngày mai những người được Lệ Tử Mặc phong làm Đế phi chẳng phải sẽ gặp họa
u?
Được, nàng cũng không muốn lo lắng hộ những Đế phi đó đâu.
Lệ Tử Mặc quay sang nhìn nàng, mở miệng nói với Châu Nhi: “Thị nữ của bổn Đế quân.
Chẳng biết làm sao mà Tần Phong Hi lại tức giận không có chỗ phát tiết. Thị nữ thị nữ! Tại sao không nói nàng là người phụ nữ của hắn? Được, được lắm, rốt cuộc Châu Nhi này là cái quái gì?
Ưng lại kéo nàng: “Đi”
Tần Phong Hi bước một bước về phía Châu Nhi, chính trong bước chân này, nàng bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh! Không đúng, không đúng lắm! Có bốn luồng tử khí đang vây lấy nàng! Chỉ cần nàng bước thêm một bước, nàng chắc chắn bốn luồng tử khí ấy sẽ bao vây nàng, xé nát!
Tại sao lại có thứ này chứ?
Lửa giận của Tần Phong Hi lập tức lắng xuống. Có thể tránh được cảm nhận của nàng để ẩn náu quanh đây thì không phải thứ tầm thường. Trước giờ nàng không phải người lỗ mãng, mạng chỉ có một, muốn giết người thì nàng cũng sẽ không dùng mạng của mình để đổi.
Nàng lập tức lùi bước, cúi đầu, theo Ưng lui xuống.
Lệ Tử Mặc thu hồi ánh mắt, nhìn Châu Nhi, đáy mắt lại lạnh thấu xương. “Vấn Thiên Sơn có ý gì?”
“Ơ kìa Lệ Tử Mặc ca ca, Vấn Thiên Sơn phái Châu Nhi đến tất nhiên là để chúc mừng rồi, nhân tiện cũng giúp Lệ Tử Mặc ca ca chọn Đế phi. Nhìn đi, đây là đại lễ các trưởng lão bảo Châu Nhi đưa tới đó.
Châu Nhi vỗ tay một cái, đằng sau có một người mặc áo bào xám, đội mũ trùm đầu xuất hiện, trong tay cầm một cái hộp.
Nhưng nàng ta lại cười duyên, nói: “Nhưng đại lễ này không phải cho Lệ Tử Mặc ca ca, mà dành cho Để phi được chọn ngày mai, để Châu Nhi giữ hộ nhé. Nàng ta khoát tay, người nọ lại lui xuống.
Rõ ràng hắn ta ở ngay phía sau Châu Nhi, thế nhưng ngay cả Lệ Tử Mặc cũng không cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta.
“Vậy thì bổn Đế quân cảm ơn các trưởng lão của Vấn Thiên Sơn.
“Lệ Tử Mặc ca ca không cảm ơn Châu Nhi sao?”
“Nạp Lan cô nương đi đường xa đến, nên đi nghỉ sớm đi. Thiên Nhất!”
Thiên Nhất từ bên cạnh bước ra: “Đế quân.
“Đưa Nạp Lan cô nương đến điện nhị trọng nghỉ ngơi!”
“Vâng!”
Toàn thân Lệ Tử Mặc tỏa ra hơi thở lạnh như băng, xoay người rời đi.
Nạp Lan Châu Nhi nuốt lời nói muốn đến điện tam trọng vào, đảo mắt, sau đó lại tươi cười như hoa, ngoan ngoãn đi theo Thiên Nhất.
Trong điện tam trọng, Ưng không yên lòng nhìn Tần Phong Hi, không nhịn được lại nói: “Lời ta nói ngươi có nghe không đó? Hiện giờ chủ nhân vẫn chưa thể đối đầu với Vấn Thiên Sơn, có uất ức gì thì ngươi cứ ráng nhịn đi, nhịn một chút rồi sau này chủ nhân sẽ xả giận cho ngươi.”
Tần Phong Hi nhìn hắn ta.
Lúc nàng bị Ưng lôi về điện tam trọng, có rất nhiều thị vệ đang vội vã dọn dẹp hoa viên bừa bộn, nhưng Ưng vừa đến đã yêu cầu họ biến hoa viên trở lại bừa bộn như ban đầu, đuổi hết người đi. Sau đó bắt đầu kể cho nàng nghe về lai lịch của Nạp Lan Châu Nhi.
Đệ tử quan môn của Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn.
Vấn Thiên Sơn. Có mười hai trưởng lão và vô số đệ tử.
Núi không phải núi thông thường, nghe nói là núi thần. Vấn Thiên Vấn Thiên, mười hai vị trưởng lão trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, có thể đoạn mệnh cách của thế nhân, còn có thể đoán vận mệnh của cả một đất nước.
Tất nhiên những thứ này chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là mười hai trưởng lão của Vấn Thiên Sơn có võ thuật kinh người, đặc biệt là Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, nghe nói đã đến giai đoạn xuất thần nhập hóa.
Vấn Thiên Sơn độc lập với các quốc gia bên ngoài, nhưng lại gần Phá Vực nhất, nói đúng hơn là Vấn Thiên Sơn nằm trong phạm vi Phá Vực. Chuyện Lệ Tử Mặc đánh vào Phá Vực, Vấn Thiên Sơn không hỏi đến, nhưng chuyện hắn xưng đế ở Phá Vực, Vấn Thiên Sơn lại cho người tới.
Ưng vẫn còn nhớ lần ấy, người phụ nữ đó rất phô trương, ngang nhiên trấn áp những người trong Phá Vực. Chỉ có sáu người mà khí thế đã lấn áp bọn họ rồi. Người phụ nữ đó cùng lắm chỉ mới mười tám, thế nhưng phẩy tay một cái đã khiến hắn ta thổ huyết nội thương.
Tứ vệ hợp lực lại cũng không thể đánh lại hai lão nhân mặc áo bào xám dưới trướng nàng ta.
Chỉ là, người phụ nữ đó lại yêu Đế quân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vấn Thiên Sơn quyết định lễ chọn phi sẽ diễn ra vào ngày mười lăm, Phá Vực bọn họ không muốn phản đối, không khó chịu sao? Có khó chịu chứ, nhưng một điều nhịn chín điều lành. Chỉ có tứ vệ mới biết Đế quân đã phẫn nộ thế nào.
“Rồi sẽ có một ngày Đế quân sẽ..” Ưng hạ giọng, ra dấu cắt cổ, lạnh lùng nói với Tần Phong Hi: “Nên trước đó ngươi ráng nhịn chút đi.
Sao hắn ta lại không biết vừa rồi Tần Phong Hi đã giận đến nhường nào.
Nhưng nàng có thể thuần hóa được Bạch Ưng Vương của Tuyết Sơn chỉ vì nàng có thiên phú ở phương diện này thôi, chứ nếu bàn về vũ lực, một nghìn Tần Phong Hi cũng không diệt được Vấn Thiên Sơn. Hắn ta sợ, sợ nàng làm càn.
“Ưng.” Tần Phong Hi đột nhiên gọi hắn ta, Ưng ngẩn người.
"Hȧ?"
Tần Phong Hi nở nụ cười rạng rỡ với hắn ta, sự tức giận và không cam lòng khi nãy đã biến mất không dấu vết, nhưng vẻ mặt lại nhiều chuyện, “Khi nãy ngươi nói, hòn ngọc quý trên tay Đại trưởng lão Vấn Thiên Sơn, cũng chính là sư tỷ của Nạp Lan Châu Nhi cô nương, thích chủ nhân hả?”
“Đúng vậy”
“Nàng ta tên gì?"
“Nạp Lan Mộng Như. Nhắc đến cái tên này, Ưng cảm thấy đáy lòng dâng lên từng đợt khí lạnh.
Tần Phong Hi cau mày nói: “Tên hay đấy, có phải đẹp lắm không?”
“Đẹp, khá đẹp, rất đẹp” Ưng sực tỉnh, nhìn nàng với vẻ đầy đề phòng: “Ngươi hỏi kĩ như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhận ra người mắt đỏ nhà chúng ta cũng khá đào hoa thôi!” Tần Phong Hi bình tĩnh nói, nhưng đáy mắt chợt lóe lên tia lạnh lùng không ai nhìn thấy.
Nguyệt Vệ vội vã chạy đến, theo sau là Tuyết Vệ.
Vừa thấy Tuyết Vệ, Tần Phong Hi chợt nhướng mi.
Nội thương của cái cô này còn chưa lành, vậy mà cứ bận trước bận sau như thế, liệu có mệt không nhỉ.
Tuyết Vệ nhìn Tần Phong Hi, nở nụ cười quái dị.
“Tần Phong Hi, ngươi đã từ khu nhà lao về rồi đấy à, không biết đã gặp Châu Nhi cô nương chưa?”
“Tuyết” Ưng cau mày, nhìn nàng ta cảnh cáo.
“Ưng, ngươi thay đổi rồi." Tuyết Vệ nhìn hắn ta, thu lại ý cười.
“Được rồi, có thời gian cãi nhau thì chi bằng nên bàn xem ngày mai nên làm thế nào đi” Tuyết nhìn Tần Phong Hi, Tân Phong Hi đứng lên, nhún vai rồi nói: “Các ngươi cứ bàn chuyện chính sự đi, ta đi ngủ bù. Nhị Linh, Nhị Linh”
Chỉ thấy nàng đã đi xa, Nhị Linh chạy ra đón, bọn họ còn nghe được giọng nàng truyền đến.
“Có gì ăn không? Cô nương nhà ngươi đói quá rồi.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, chẳng hiểu chủ nhân coi trọng ả ta ở điểm nào. Tuyết nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy Lệ Tử Mặc, nàng ta lập tức nghiêm mặt.
“Bái kiến chủ nhân!”
“Vào đi.
Lệ Tử Mặc không nhìn nàng ta, đi thẳng vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Nạp Lan Châu Nhi đang ở điện nhị trọng, phòng nghị sự không còn tiện nữa.
“Chủ nhân, Vấn Thiên Sơn có ý gì?” Nguyệt hỏi trước.
“Nạp Lan Châu Nhi tới nhưng Nạp Lan Mộng Như lại không tới, sao cứ cảm thấy chuyện này hơi kì lạ nhỉ” Mặc dù Tuyết Vệ khó chịu, nhưng trước giờ nàng ta vẫn biết Vấn Thiên Sơn rất lợi hại, không có suy nghĩ muốn phân cao thấp với Nạp Lan Mộng Như.
Nạp Lan Mộng Như chính là một trong những người được chọn làm Đế hậu của bọn họ.
Vốn dĩ ngày mai cũng không phong Hậu vị, Vấn Thiên Sơn không cần phải người đến, dẫu sao bọn họ vẫn luôn tự xưng là người cao quý ngồi mâm trên, sao lại có chuyện đến chúc mừng những Đế phi khác chứ?
Nhưng Nạp Lan Châu Nhi lại đến, Nạp Lan Châu Nhi này luôn coi sư tỷ như mạng như trời, đến để trấn áp thay nàng ta ư?
Lệ Tử Mặc mím môi, không nói gì.
Ba người nhìn nhau, cũng không lên tiếng nữa.
“Chủ nhân, ngài có ý gì? Nàng ấy mà ngài nói không phải là Tần Phong Hi đấy chứ? Thiên Nhất Địa Nhị là ám vệ của ngài, ngày mai phong vân khó lường, nguy hiểm trùng điệp, sao bọn họ có thể tách khỏi ngài để bảo vệ người phụ nữ không liên quan kia?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất