“Anh Chấn, cuối cùng anh đã trở lại!”
Người ôm Dương Chấn là một người đàn ông cường tráng, khi nhìn thấy Dương Chấn trước mặt, anh ta rất hưng phấn.
Người này không ai khác chính là Mã Tuân, anh em chí cốt của Dương Chấn.
Sau khi Dương Chấn đi đến trung giới cổ võ, Mã Tuân vẫn luôn bế quan, tập trung nâng cao thực lực, chỉ để một ngày nào đó có đủ tư cách đi theo bên cạnh Dương Chấn.
Anh ta không biết gì về những chuyện xảy ra gần đây ở thế giới mới, tuy nhiên, trong quá trình tu luyện, anh ta cảm thấy linh khí trong không khí đã trở nên dồi dào hơn rất nhiều. Anh ta thầm nghi ngờ trong lòng, có thể kết giới giữa thế giới mới và trung giới cổ võ đã bị phá vỡ.
Tuy nhiên, anh ta không hề xuất quan, bởi vì khi bế quan, anh ta đã từng ra lệnh, chỉ khi có chuyện đặc biệt nghiêm trọng mới được gọi anh ta xuất quan.
Nếu không có ai tìm tới anh ta thì hiển nhiên có nghĩa là mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều yên bình.
Kết quả là hôm nay, anh em dưới tay anh ta đột nhiên vội vàng đến tìm anh ta, nói rằng nhà họ Diệp đang gặp khó khăn và xin anh ta đến hỗ trợ.
Trong lòng Mã Tuân, Dương Chấn giống như anh em ruột vậy, nếu nhà vợ Dương Chấn gặp nạn thì đương nhiên anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vừa nhận được tin, liền vội chạy tới.
Tim Mã Tuân đập loạn xạ khi nhìn thấy hai hàng xác chết không đầu treo cao cao ngoài cửa nhà họ Diệp. Không phải anh ta sợ hãi, mà là kinh hoàng bởi thủ đoạn tàn nhẫn này, anh ta lo lắng cho sự an nguy của nhà họ Diệp, tưởng rằng mình đã tới trễ.
Vì mấy cái xác không đầu kia nên Mã Tuân tưởng rằng nhà họ Diệp đã bị thảm sát.
Nếu nhà họ Diệp bị tiêu diệt, anh ta sẽ tự trách suốt đời, không còn mặt mũi nào đối mặt với Dương Chấn nữa.
Trong lòng đầy lo lắng, Mã Tuân lao thẳng vào nhà họ Diệp. Nhưng kết quả lại khiến anh ta khó mà tin nổi, anh ta không chỉ thấy mọi người trong nhà họ Diệp đều khỏe mạnh mà còn nhìn thấy người anh em chí cốt Dương Chấn đã lâu không gặp.
Mã Tuân lập tức hưng phấn vô cùng, ôm chặt lấy Dương Chấn, trong lòng có ngàn lời muốn nói với Dương Chấn.
“Khá đấy, mới bao lâu không gặp mà tu vi đã đột phá tới cảnh giới này rồi!”
Dương Chấn vỗ vỗ Mã Tuân, rồi tách ra.
Bởi vì trước đó Mã Tuân lo lắng thi thể treo bên ngoài là của người nhà họ Diệp, sát khí của anh ta bộc phát đến cực điểm, Dương Chấn vừa nhìn là có thể biết tu vi hiện tại của Mã Tuân đã đột phá đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm hậu kỳ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đều nằm trong dự đoán của Dương Chấn. Mã Tuân đã nhận được truyền thừa của Ma Thần, và cũng là người rất có thiên phú võ đạo. Tốc độ đột phá tu vi của anh ta nhanh hơn rất nhiều so với những võ giả khác.
Mặc dù tu vi hiện tại của Mã Tuân không phải cao lắm, nhưng có thể đột phá đến cảnh giới này ở thế giới mới thì tốc độ đã rất nhanh rồi, đã tương đối mạnh trong số các võ giả của trung giới cổ võ.
Sau đó, Dương Chấn chào Hoài Lam và một số người quen khác đi cùng Mã Tuân.
Đã lâu không gặp bọn người Mã Tuân, Dương Chấn rất nhớ họ.
Diệp Mạn trang trọng cúi đầu trước đám người Mã Tuân: “Cảm ơn mọi người đã tới giúp đỡ nhà họ Diệp của dì!”
Mã Tuân vội vàng đỡ lấy Diệp Mạn: “Dì, dì là người nhà của anh Chấn, vậy tức là người thân của bọn con, dì đừng khách sáo với bọn con như vậy!”
Mấy người nói tới nói lui khách sáo một hồi, Diệp Mạn cũng biết bọn họ đã lâu không gặp Dương Chấn, có rất nhiều điều muốn nói, liền dẫn bọn họ vào phòng
khách.
Trong nhất thời, Mã Tuân cứ như mười vạn câu hỏi vì sao, hỏi liền tù tì mấy câu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất