Thấy anh Đạo bán đứng Lục Thiên Hào, người thanh niên lúc này rốt cuộc cũng hiểu ra. 

Không đợi Trình Kiêu hỏi, anh ta đã vội vàng trả lời: "Anh Trình, Lục Thiên Hào bảo tôi đóng giả bệnh nhân đến làm phiền anh. Dù anh có nhìn ra được bệnh của tôi hay không thì tôi cũng sẽ viện cớ làm khó" 

"Không ngờ anh lại sáng mắt như vậy, nhìn thoáng qua cũng biết được tôi đang giả bệnh, nên tôi không thể diễn tiếp nữa, chỉ đành nhờ anh Đạo trợ giúp.” 

Trình Kiêu đưa mắt nhìn người thanh niên, cuối cùng ánh mắt anh dừng trên người anh Đạo. 

Anh Đao gật đầu: "Anh Trình, đúng là như vậy. Nhưng tôi thề, tôi không hề biết người mà anh ta định đối phó lại là anh!" 

Trình Kiêu nhìn Lục Thiên Hào, mặt anh không chút biểu cảm: "Cậu tốn công gọi người tới, thực ra là chỉ muốn tìm người ngoài trường đối phó với tôi thôi đúng không?" 

Lúc này, Lục Thiên Hào biết rằng mình không thể phủ nhận được nữa, nên dứt khoát thừa nhận. 

"Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều do tôi lên kế hoạch, tôi muốn đối phó với anh đấy." 

"Sáng nay anh bảo tôi bị yếu thận trước mặt nhiều người như vậy, nếu tôi không xử anh thì sau này mặt mũi của Lục Thiên Hào phải giấu vào đâu!" 

Nghe Lục Thiên Hào thừa nhận tất cả đều là âm mưu do anh ta bày ra, các bạn cùng lớp lập tức hối hận. 

Hóa ra cái gọi là lời xin lỗi nhận tội đều là giả dối. Đều là kế hoạch của Lục Thiên Hào hòng cô lập Trình Kiêu. 

Cho dù Trình Kiêu có xin lỗi người thanh niên thì Lục Thiên Hào và người thanh niên kia cũng sẽ không buông tha cho Trình Kiêu. 

Trình Kiêu hẳn là đã nhìn thấu chuyện này, cho nên biểu hiện vô cùng độc đoán 

Nhớ lại lúc nãy, bọn họ còn cho rằng Trình Kiêu quá độc đoán, thậm chí còn chỉ trích Trình Kiêu, tất cả học sinh đều cảm thấy xấu hổ. 

"Lục Thiên Hào, đồ tiểu nhân đê tiện! Uổng công lúc nãy tôi còn cho rằng anh thật lòng muốn xin lỗi, thì ra chỉ vì muốn hãm hại thầy Trình!" Một nam sinh tức giận chỉ 

trích. 

"Đúng vậy, Lục Thiên Hào, đồ tiểu nhân bỉ ổi!" Các bạn học khác cũng thi nhau chỉ trích Lục Thiên Hào trút hết sự bất mãn trong lòng. 

Lục Thiên Hào khinh thường nhìn mọi người, anh ta chế nhạo nói: "Đám ngu xuẩn các người cũng đừng có tự dát vàng lên mặt? Mấy người mà cũng xứng để tôi xin lỗi sao? Nằm mơ đi!" 

Các bạn cùng lớp rất tức giận. 

"Anh nói gì!" 

"Đừng tưởng anh đến từ thủ đô thì bọn tôi sẽ bỏ qua cho anh. Nếu hôm nay anh không xin lỗi thì đừng hòng rời khỏi đây!" 

Các bạn cùng lớp phẫn nộ, Lục Thiên Hào xoay bọn họ như khỉ thì thôi đi, bây giờ còn nhục mạ bọn họ. 

Không thể nhịn được! 

Nhưng những học sinh này cũng nghe nói Lục Thiên Hào là cậu cả của nhà họ Lục ở Giang Nam nên bọn họ không dám đắc tội! 

"Hiệu trưởng Tô, ngài xem, những tên thiên tài đến từ thủ đô này thật quá đáng!" 

"Ngài phải làm chủ cho chúng em, trả lại công bằng cho chúng em." 

Tất cả mọi người không dám đắc tội Lục Thiên Hào, vì vậy họ chỉ có thể tìm tới Tô Thanh Nham. 

Tô Thanh Nham hơi nhíu mày, mặc dù là hiệu trưởng, nhưng Lục Thiên Hào lại là người của Đại học Y Thủ Đô, ông ta quản không nổi! 

Tô Thanh Nham chỉ có thể đặt hi vọng vào Trình Kiêu, hy vọng Trình Kiêu có thể làm gì đó. 

Trình Kiêu liếc nhìn Lục Thiên Hào đang kiêu ngạo, anh đưa mắt nhìn về phía anh Đạo rồi hỏi: "Anh ta định bảo anh đối phó với tôi như thế nào?" 

Anh Đạo cúi đầu hơi sợ hãi, anh ta ngập ngừng nói: "Anh ta bảo chúng tôi đánh tới khi anh quỳ xuống cầu xin, hơn nữa. . ." 

Nói đến đây bỗng anh Đạo không dám nói tiếp. 

"Hơn nữa cái gì?" Trình Kiêu lạnh lùng hỏi. 

Lục Thiên Hào cười lạnh tiếp lời: "Hơn nữa còn khiến anh tự nhận mình yếu thận trước mặt tất cả mọi người!" 

"Tiểu Đao, tôi thật sự không hiểu nổi, thân là thân tín của Mã lão đại mà anh lại sợ một tên vô danh tiểu tốt!" 

"Tôi rất thất vọng về Mã Tài!" 

Là cậu cả của nhà họ Lục ở Giang Nam, địa vị của Lục Thiên Hào cao hơn Mã Tài nên anh ta quả thật có tư cách nói câu này. 

Anh Đạo nhìn Trình Kiêu với ánh mắt khó xử, anh ta bất lực nói: "Ngài Trình, nhà họ Lục ở Giang Nam chỉ đứng sau nhà họ Y ở Giang Nam. Ngay cả Mã lão đại cũng không dám đắc tội. Tôi thực sự không còn cách nào, xin anh thứ lỗi!" 

Lục Thiên Hào càng thêm đắc ý: "Ranh con, tuy rằng Hà Tây này không phải Giang Nam nhưng ở đây không ai dám chọc vào nhà họ Lục tôi!" 

"Tuy rằng tôi không biết anh đã dùng cách gì mà khiến người của Mã Tài sợ anh như vậy, nhưng hôm nay dù Mã Tài có tới đây thì cũng không dám xem thường tôi!" 

Lục Thiên Hào vô cùng kiêu ngạo, như muốn nói: Cho dù anh biết tôi đang tính kế anh thì anh có thể làm gì tôi 

Trình Kiêu không chút cảm xúc, tựa hồ chưa từng nghe tới nhà họ Lục ở Giang Nam, anh bình tĩnh nói với anh Đạo: "Anh ta đã bảo cậu làm gì với tôi thì bây giờ cậu hãy làm như thế đấy với anh ta là được." 

Lục Thiên Hào biến sắc: "Ranh con, mày dám!" 

Anh Đạo sợ hãi nói nhỏ: "Ngài Trình, anh ta là cậu cả nhà họ Lục ở Giang Nam đó!" 

Trình Kiêu bình thản, giọng nói không có chút cảm xúc: "Vậy thì sao?" 

Anh Đạo nhìn ánh mắt bình thản của Trình Kiêu, tựa như mọi thứ trên đời đều không có tư cách lọt vào mắt anh. 

Anh Đạo cảm thấy, nếu mình không làm theo lời anh thì ngay giây sau sẽ chết không có chỗ chôn. 

Anh Đạo trầm mặc nhìn Lục Thiên Hào: "Cậu Lục đừng trách tôi, có trách cũng trách cậu đã chọc phải người không nên chọc!" 

Lục Thiên Hào sửng sốt: "Anh, anh đang muốn làm gì! Nếu anh dám động vào tôi thì nhà họ Lục sẽ không bỏ qua cho mấy người đầu! Cả Mã Tài cũng không cứu nổi mấy người đâu, mấy người nghĩ cho kỹ!" 

Anh Đao mặc kệ, anh ta hét lên với bốn tên thuộc hạ: "Lên!" 

"Mày dám!" Lục Thiên Hào sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau, trong nháy mắt anh ta đã lui về phía sau đám người Sở Minh Thành. 

Tôn Mạc sầm mặt đứng lên, cô nhìn Trình Kiêu, lạnh lùng nói: "Trình Kiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nhà họ Lục ở Giang Nam cũng tương đương với Lôi nữ vương Lĩnh Nam. Nếu hôm nay anh đánh anh ta thì dù có là Lôi nữ vương cũng không thể cứu nổi anh đâu!" 

Trình Kiêu cũng không thèm nhìn Tôn Mạc, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Tôi không cần bất kỳ ai bảo vệ. Hơn nữa tôi đã sớm nói rồi, tất cả những thế lực cường đại trong mắt cô, với tôi chỉ như lũ kiến." 

Ngực Tôn Mạc phập phồng kịch liệt, cô tức giận nói: "Anh có thể kiêu ngạo, nhưng tôi hi vọng anh đừng liên lụy tới người khác!" 

Dù Tôn Mạc đã công khai chuyện ly hôn với Trình Kiêu nhưng dù sao thì Trình Kiêu vẫn là người nhà của cô. Cô sợ hành động của Trình Kiêu sẽ gây rắc rối cho gia đình 

họ. 

Mặt Trình Kiêu không chút cảm xúc: "Đừng lo, mọi chuyện tôi làm đều không liên quan đến nhà họ Tôn, sẽ không liên luỵ tới cô đâu." 

"Tôi hy vọng anh nhớ những gì mình vừa nói." Tôn Mạc sầm mặt trở lại chỗ ngồi của mình. 

Anh Đạo thầm choáng váng, anh ta quát thuộc hạ: "Đừng có ngây người ra, cứ làm theo lời ngài Trình đi!" 

"Vâng!" 

Bốn thuộc hạ lập tức tiến tới chỗ Lục Thiên Hào rồi đánh anh ta. 

A! Ối. . . á. . . . . . 

Lục Thiên Hào kêu gào, khóe miệng anh ta rướm máu, anh ta tức giận chửi bới: "Tiểu Đao, to gan lắm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!" "Trình Kiêu, anh chờ đó, tôi phải hành hạ anh tới chết!" 

Anh Đao đen mặt, nếu là lỡ rồi thì cứ đắc tội với nhà họ Lục ở Giang Nam đi. Cá và chân gấu phải chọn một thôi. 

Đơn giản thế đấy, đắc tội với Lục Thiên Hào thêm một chút nhưng có thể khiến Trình đại sư hài lòng là được. 

Anh Đạo hét lớn: "Đánh mạnh lên! Đánh đến khi anh ta quỳ xuống van xin mới thôi!" 

Sở Minh Thành không nhìn nổi nữa, anh ta đứng lên sầm mặt nhìn chằm chằm Trình Kiêu: "Thầy Trình, đây là cách thầy đối xử với học sinh sao?" 

Trình Kiêu liếc anh ta một cái, anh nhẹ nói: "Không xem nổi nữa? Vậy ăn đập với cậu ta đi!" 

"Thầy . . ." Sở Minh Thành siết chặt tay không dám nói lời nào. 

Rất nhanh, Lục Thiên Hào không thể nhịn được nữa, anh ta quỳ xuống cầu xin sự tha thứ: "Thầy Trình, em sai rồi, xin thầy hãy tha cho em!" 

eyJpdiI6IkdsUFhsSUhNSEtoSlwvSUJIbkcrOEtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVSTXVacENOclFobEc5MTF1YmVIUkxveGxWUEpGTGIrMXM1MTNSa3kzWVZwM2ZOdDdzMmY4ZTUrS1M2OW1RK0lIOU9FVFFzVVN4cWlmRzZzWFZJUEhpOXBvazB3Y3o5V2swSlIrOVY0Nk5NVG1mcG9lYUpvbW12Vndhb2FQQWRoMDhQXC91S1o3aVBuUGdcL1E2T1h5ckhXRzlXbGJtR01RcWVHbWdtVFlHVGRJcHFtWU1ObkZGakk4MmttdWZFV2ZlNENSVkNSZVZqbm16cHR6VlRjNWUzdERqU0h2anRZNnkyRHdWZ0ZYb3BEMWFnZ2VSMjRjNnZpZUNyYlF5Mjhud25TV0wyb1JKZHdUUFZEMWREV1NDVnlhdkM0QmZHNEtmemhzY0FQWGZLR0pZRkFlNTd0eVBtOW4rREROUHV6UmwiLCJtYWMiOiI3ZWE5NjEwMTg0YTQ1ZmZmOGRiZTJkYzE3MzliZTVkNjhlMDY0N2IxYjc3NzYxZThjOTg1YTcxY2Q2OWQ4ZDgwIn0=
eyJpdiI6Ik9XRzdPckJ2OFgyNEx5YU9Nb3d3aFE9PSIsInZhbHVlIjoiTFZhNWhOYkxRdWc2ZGtmaGJyY3hrTEpUQzlMdGNPdnI2Vmcwa2Fhd0htRitLSTU4YU5NWVlsUm9pWkt6bzRCdWo5K0wwaFZrK0tcL1o3U1kycVRUXC9PaDdZa0tGdmxjS1BkSU0wZFdmR1E4eThrcDJFZzB5UWt0eEJ2M0o2RzRtNTF4VVhoaEFqbXdvY3lZbHFXb05wWnZ4ekVYMHFtTDlzcmo3TEJJakt6RjJsVlwvMThcL3NTUDcrNVhBRzB6eUNVTFBrXC9pNjBjNjREbGdiUHloV2hFVTVoNTlreEVCZHhFbjNwY0Y0clE2ZEYydThWYitiUU1DU2VRMmpBQ1pGRnpCR2MzTVBcL214MjFkY1hzaU43NVwvMzlybmNpYWh3eUh1WmtFRThodHBpWEZnallFODlJdldKWVJSMlRXU21hajhiIiwibWFjIjoiNjkwMWZjYmZjMzQ0NWEyM2ZjN2NhY2ZjMTE1YzQ5OTc3OGI0YTFlNjRiZjg1YjczM2M5YWI5ZDQ3MjA4MmQyMyJ9

Mặt Lục Thiên Hào đã sưng thành cái đầu heo, anh ta xấu hổ nghiến răng: "Tôi bị yếu thận, tôi bị yếu thận! Hahahaha. ....

Ads
';
Advertisement