Nhìn bộ dạng đau khổ của Lục Thiên Hào, không ai đồng tình với anh ta.
"Phi, đáng đời!"
"Đúng vậy, đây gọi là ác giả ác báo! Để xem sau này anh ta còn dám kiêu căng nữa không!"
Một nhóm bạn học chế nhạo Lục Thiên Hào, xem ta thái độ ngạo mạn vừa rồi của Lục Thiên Hào hoàn toàn khiến mọi người phẫn nộ.
Trình Kiêu nhẹ nhàng đứng lên nói: "Được rồi."
Anh Đạo kính cẩn gật đầu rồi hét lên với thuộc hạ: "Dừng tay!"
Lục Thiên Hào bị đánh như chó, anh ta xấu hổ nằm lăn ra đất, mắt nhìn lên trần nhà.
Trình Kiêu bình tĩnh sải bước rời đi.
Tôn Mạc vội vàng đuổi kịp, khi cô đến bên ngoài cổng khách sạn, Trình Kiêu liền dừng lại, quay đầu nhìn Tôn Mạc.
"Trình Kiêu, anh luôn kiêu ngạo như vậy. Hôm nay, anh đã làm nhục Lục Thiên Hào trước mặt rất nhiều người. Ngày mai, nhà họ Lục sẽ khiến anh sống dở chết dở!"
Trình Kiêu lạnh lùng: "Chuyện này không liên quan đến côi."
Lồng ngực Tôn Mạc phập phồng dữ dội, cô tức giận nói: "Trình Kiêu, tuy rằng tôi rất ghét anh nhưng tôi không hề muốn anh chết. Thực lực của nhà họ Lục không phải là thứ mà anh có thể đắc tội được đâu!"
"Bây giờ tôi sẽ chỉ cho anh một con đường. Nếu anh muốn sống thì hãy đi cầu xin Y Linh đi. Chỉ có nhà họ Y ở Giang Nam mới có thể cứu anh!"
Nói xong, Tôn Mạc liền bỏ đi.
Trình Kiêu bình thản, đôi mắt thâm thúy như hàng vạn vì sao: "Tôn Mạc, cô vẫn là tự cao tự đại, kiếp trước tôi kính cô như thần, nhưng cô lại vứt bỏ tôi như giày rách. Nhưng cô không hề biết rằng, tôi của kiếp này đã không còn là tôi thưở đó nữa rồi."
"Năng lực của tôi đã vượt xa tưởng tượng của cô rồi!"
Sau khi Trình Kiêu đi khỏi, những học sinh khác cũng rời theo.
Rất nhanh, hội trường chỉ còn lại sáu người của Đại học Y Thủ Đô.
Sở Minh Thành nhìn Lục Thiên Hào đang nằm bất động trên mặt đất, anh ta trầm giọng nói: "Cậu Lục, anh không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?" Lục Thiên Hào không trả lời, đôi mắt vô hồn...
Thượng Quan Thanh Thiền hừ lạnh một tiếng: "Lục Thiên Hào, nếu còn là đàn ông thì đứng lên đi! Đừng khiến tôi phải xem thường anh!"
Ánh mắt Lục Thiên Hào dần khôi phục vài phần khí lực.
Sau đó, Lục Thiên Hào điên cuồng rống lên: "Trình Kiêu, tôi và anh không chết không thôi!"
Trình Kiêu ở đại học Y Hà Tây giảng dạy ba ngày.
Mặc dù bọn Lục Thiên Hào, Sở Minh Thành mang lòng oán hận với Trình Kiêu, nhưng họ vẫn nể phục những kiến thức y khoa mà Trình Kiêu giảng giải.
Y thuật mà Trình Kiêu dạy là thành quả của một số tinh cầu khoa học mà anh đã từng tới trong kiếp trước, bọn họ đã vượt xa Trái Đất rất nhiều năm.
Dù là Sở Minh Thành hay Thượng Quan Thanh Thiền cũng đều là học giả uyên bác. Đến cả nhà họ Lục ở Giang Nam cũng là một thế gia y dược.
Vì vậy, họ hiểu rất rõ về những y thuật tuyệt vời mà Trình Kiêu giảng dạy.
Trong tiết học cuối cùng, Sở Minh Thành tới tìm Trình Kiêu.
Anh ta nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Trình, tôi hy vọng anh có thể đăng ký tham gia đại hội Y Vương năm nay!"
Trình Kiêu liếc anh ta một cái rồi thản nhiên nói: "Sao? Thấy không phục khi thua tôi nên muốn phục thù à?"
Sở Minh Thành thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, xét về y thuật, tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng ba tôi là y vương kỳ trước, tôi hi vọng ông ấy có thể đánh bại anh trong đại hội y vương, làm rạng danh y thuật của nhà họ Sở!
"Tôi không có hứng thú." Trình Kiêu mất kiên nhẫn.
Sở Minh Thành cau mày: "Anh Trình, tôi đang thách thức anh! Nếu anh từ chối thì đó là một hành động hèn nhát!"
Trình Kiêu khẽ liếc nhìn Sở Minh Thành, sau đó phun ra một chữ: "Cút!"
"Anh . . ." Sở Minh Thành tái mặt, không cam lòng nói: "Tôi đợi anh ở đại hội Y Vương!"
Nói xong liền xoay người rời đi.
Trình Kiêu không chút để tâm, y thuật trong mắt anh cũng chỉ là một kỹ thuật bé nhỏ thôi. Chỉ cần tu vi của anh đủ mạnh thì anh còn có thể có nặn lại cả người cơ, sao anh phải quan tâm tới một cái danh xưng y vương bé nhỏ chứ?
Thấy Sở Minh Thành rời đi, Thượng Quan Thanh Thiền đứng từ xa đột nhiên xoay người trở lại phòng học.
Trình Kiêu từ chối lời mời dự tiệc của bọn Tô Thanh Nham rồi trở về Biệt thự Hồ Bán Nguyệt.
Sau khi tiến vào Thần Cảnh, tốc độ tu luyện của Trình Kiêu dần dần chậm lại. Bây giờ, tu vi của Trình Kiêu đã ổn định ở giai đoạn Thần Cảnh tiền kỳ.
Tuy nhiên, nếu muốn tiến vào Thần Cảnh trung kỳ, cho dù có đại trận ngũ hành tập hợp thì anh cũng không thể thành công trong một sớm một chiều.
"Thần thông tam bảo, tiền kỳ sinh thần thông, trung kỳ luyện đạo thể, hậu kỳ tố đan thai. Nếu có thể đạt tới Thần Cảnh trung kỳ thì mình có thể bắt đầu luyện thể rồi."
Thân thể của người tu tiên mạnh hơn người thường một chút và chỉ có thể thay đổi thông qua luyện thể pháp quyết.
Một khi luyện hóa cơ thể thành công, năng lực bảo mệnh của người tu tiên sẽ tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên, dù tu vi của Trình Kiêu không có tiến triển, nhưng phạm vi mà Phá Vọng Chi Mục của Trình Kiêu có thể bao phủ đã tăng lên rất nhiều.
Hơn nữa, cùng với sự thăng cấp của Phá Vọng Chi Mục, anh phát hiện ra hình như Phá Vọng Chi Mục còn có công năng khác.
Trên sân thượng của biệt thự Vọng Nguyệt Nha, tầng mây thấp trên trời trông có vẻ sắp mưa.
Trình Kiêu đứng trên mái nhà, gió thổi vi vu nhưng quần áo anh bất động.
"Hôm nay là mùng một, mùng chín là sinh nhật của Y Linh. Đến lúc đó phải đi Giang Nam nữa. Nhưng nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Y Linh đây?"
"Đây là sinh nhật đầu tiên của Y linh sau khi được đón về Giang Nam, chắc chắn Y Doãn sẽ nhân lần sinh nhật này mà chính thức nhận con gái!"
"Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật này của Y Linh chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Món quà lần này không thể quá sơ sài được."
Trình Kiêu nhìn nhẫn trữ đồ, anh nghĩ thôi cứ lấy một món pháp bảo tặng Y Linh cho rồi. Bên trong nhẫn trữ đồ có không ít thứ tốt, thậm chí còn có xương của rồng.
Tuy nhiên, chỉ không có mỗi Linh Ngọc để chế tạo pháp khí.
"Linh khí của địa cầu quá thảm, linh ngọc là thứ phổ biến nhất trong giới tu tiên, thế mà ở đây lại hiếm như thế."
"Thôi vậy, nếu thật sự không được thì mấy hôm nữa mình làm một món đồ tặng cô ấy vậy!"
Trình Kiêu liếc nhìn góc biệt thự, dưới tán cây phong, Thư Nam mặc đồ đen có vẻ đang cau mày suy nghĩ gì đó.
Nhìn lớp lá rụng trên người anh ta, chắc hẳn anh ta đã ngồi ở đó mấy ngày rồi.
"Núi không phải là núi, nước không phải là nước? Núi không phải núi, nước không phải nước? Rốt cuộc thứ gì là núi không phải là núi, và nước không phải là nước?"
Thư Nam liên tục lẩm bẩm, xem ra vẫn là không hiểu cảnh giới mà Trình Kiêu nói là gì.
Trình Kiêu thu lại tầm mắt, anh có thể giúp Thư Nam hiểu ra, nhưng anh sẽ không làm như vậy.
Bởi vì chỉ những thứ bạn tự lĩnh hội mới là thứ sâu sắc nhất.
Tu tiên vốn đã nghịch thiên, không có bất kỳ con đường tắt nào cả.
Suốt ba ngày, Trình Kiêu vẫn tu luyện trên sân thượng. Giữa chừng có một trận mưa khiến hồ Nguyệt Nha trông như mới.
Hồ Nguyệt Nha được Tiên Thiên Ngũ Hành Tụ Linh Đại Trận bao phủ, cỏ cây hoa lá phát triển vô cùng mạnh mẽ, không khí trong lành, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Dưới chân núi thỉnh thoảng thu hút rất nhiều khách du lịch, nhưng hầu hết mọi người đều nhận ra họ không thể lên đến đỉnh núi.
Tiên Thiên Ngũ Hành Tu Linh Đại Trận vốn có tác dụng của mê trận. Nếu những người đó tiến vào phạm vi đại trận thì sẽ lạc mất phương hướng.
Theo thời gian, Hồ Bán Nguyệt bắt đầu lan truyền nhiều truyền thuyết khác nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất