Có người nói có thần tiên sống trên núi ở hồ Nguyệt Nha, vậy nên hồ Nguyệt Nha mới thay đổi nhiều như thế. 

Cũng có người nói hồ Nguyệt Nha có quái vật lập mê trận, những ai muốn lên núi đều bị mắc kẹt trong mê trận. 

Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu, hồ Nguyệt Nha đã trở nên nổi tiếng khắp Hà Tây. 

Lúc đầu mọi người đến chơi, rồi dần dần trở thành thám hiểm. 

Nhưng chưa có ai lên được đỉnh núi. 

Năm ngày sau, hơn mười giờ sáng, Trình Kiêu đang tu luyện trên thiên đài đột nhiên nhận được điện thoại của Ninh Lan. 

“Dì Lan, có chuyện gì vậy ạ?” Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Trình Kiêu đều luôn cảm kích Ninh Lan. 

Giọng Ninh Lan có phần sốt ruột: “Tiểu Kiêu, con đang ở trường à? Con có thể về một chuyến được không? Ba con gặp phải rắc rối rồi.” 

Tôn Đại Hải gặp rắc rối? 

“Dì Lan đừng sốt ruột, dì gửi địa chỉ cho con, con sẽ đến ngay” 

“Được!” 

Trình Kiêu thoáng sử dụng linh lực, bụi bặm trên người lập tức được phủi sạch. 

Trình Kiêu lập tức đến địa chỉ mà Ninh Lan gửi. 

Tử Vân Các là một cửa hàng đồ cổ rất nổi tiếng ở Hà Tây, đã mở một số chi nhánh ở đây, bán ra rất nhiều đồ tốt, được đa số người yêu đồ cổ ở Hà Tây săn đón. 

Khi Trình Kiêu đến nơi thì thấy Tôn Đại Hải đang mặt đỏ tía tai cãi nhau mới một người đàn ông trung niên to béo, xung quanh có rất nhiều người đang hóng hớt. 

Ninh Lan và Tôn Mạc đứng bên cạnh Tôn Đại Hải, vẻ mặt họ cũng phẫn nộ. 

“Dì Lan, có chuyện gì vậy?” Trình Kiêu bước tới chỗ Ninh Lan rồi hỏi. 

“Tiểu Kiêu, cuối cùng con cũng đến!” Ninh Lan vui mừng khôn xiết. 

Tôn Mạc cau mày, nhìn Trình Kiêu với vẻ chán ghét. 

“Mọi người đang làm gì thế?” Trình Kiêu nghi ngờ hỏi. 

Ninh Lan kéo Trình Kiêu sang một bên, kể cho anh nghe mọi chuyện. 

Thì ra là Tôn Đại Hải phát hiện ra quyển sách “Ngũ Long Thần Châm” ở đây, cuốn sách châm cứu này là bản lĩnh áp hòm của Hứa Xung Chi, Y vương thời nhà minh. 

Ông chủ đảm bảo chắc chắn là hàng thật. 

Tôn Đại Hải dành hết toàn bộ tiền tiết kiệm vui mừng mua về. 

Nhưng khi Tôn Đại Hải dựa theo cách châm cứu trong Ngũ Long Thần Châm để chữa bệnh cho mọi người thì lại xảy ra tại nạn y học. May mà đưa tới bệnh viện Nhân dân kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng. 

Nhưng người nhà bệnh nhân lại làm ầm ĩ lên tại phòng khám của Tôn Đại Hải, đòi ông bồi thường. 

Bồi thường không phải vấn đề lớn, nhưng người nhà bệnh nhân luôn miệng gọi mình là lang băm, Tôn Đại Hải không thể chịu nổi điều này. 

Vì thế Tôn Đại Hải đã đến Tử Vân Các yêu cầu ông chủ ra mặt giải thích, thừa nhận Ngũ Long Thần Châm ông chủ bán cho mình là hàng giả, đồng thời bồi thường toàn bộ thiệt hại về kinh tế cho Tôn Đại Hải và bệnh nhân kia. 

Đương nhiên ông chủ của Tử Vân Các không chịu, đã làm việc xấu còn mách lẻo trước, nói rằng Tôn Đại Hải vu khống, gây sự vô cớ. 

Hai bên không ai chịu ai, vì thế cục diện rơi vào bế tắc. 

Ninh Lan cũng gọi Tôn Mạc tới, nhưng cô ta cũng không có cách nào. Trừ khi có thể chứng minh quyển Ngũ Long Thần Châm kia là giả, nếu không ông chủ Tử Vân Các không thừa nhận, dù báo cảnh sát cũng vô ích. 

Sau khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trình Kiêu bảo Ninh Lan đưa quyển Ngũ Long Thần Châm đó cho mình xem. 

Trình Kiêu nhìn lướt qua đã biết là hàng giả. 

Bởi vì đồ cổ đều sẽ có cảm giác cổ kính, cũng chính là sự từng trải qua năm tháng. 

Người bình thường không biết, chỉ có thể thông qua máy móc và kiến thức để phân biệt. Nhưng người tu luyện đương nhiên có thể nhìn ra, nếu cuốn Ngũ Long Thần Châm này là đồ của thời nhà Minh thì tự nhiên sẽ có khí tức cổ xưa từ mấy trăm năm. 

Nhưng cuốn sách này không có khí tức cổ xưa, rõ ràng là người hiện đại mô phỏng làm giả. 

Tôn Đại Hải lo lắng hỏi: “Trình Kiêu, y thuật của cháu cao minh, có cách nào chứng minh cuốn Ngũ Long Thần Châm này là giả không?” 

Mặt Trình Kiêu không có cảm xúc, tuy anh có thể nhìn ra là hàng giả, nhưng dù anh có nói thì cũng sẽ không ai tin. 

Dù sao cũng chỉ có anh nhìn thấy được cổ khí đó. 

Cho dù chỉ ra khuyết điểm của Ngũ Long Thần Châm, đối phương cũng có thể nói là ngay từ đầu cuốn sách đã có khuyết điểm, vẫn không thể chứng minh được nó là giả. 

Chẳng trách ngay cả một người phụ nữ sắc sảo như Tôn Mạc cũng không làm được gì, xem ra chuyện này đúng là khó nhằn. 

“Tiểu Kiêu có cách nào không? Nếu không thể chứng minh Ngũ Long Thần Châm này là giả thì nhà chúng ta sẽ đi đời mất.” 

Ninh Lan nói xong, không kìm được rơi lệ. 

Người nhà bệnh nhân đòi tiền bồi thường thì họ có thể trả, tuy Tôn Đại Hải đã tiêu hết tiền tiết kiệm để mua cuốn sách này nhưng vẫn có thể mượn tiền để bồi thường được. 

Nhưng nếu Tôn Đại Hải mang danh lang băm thì đời này của ông sẽ kết thúc. 

Nhà họ Tôn cũng sẽ đi đời nhà ma. 

Trình Kiêu vỗ vai Ninh Lan, ôn hoà bảo: “Dì Lan đừng lo, cứ giao chuyện này cho con đi.” 

“Con có cách giải quyết à?” Ninh Lan căng thẳng hỏi. 

Trình Kiêu nghĩ một chút rồi nói: “Có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải vấn đề, mấu chốt là làm sao thoát khỏi tội danh lang băm” 

“Thế này đi, để con đi nói chuyện với ông chủ.” 

“Được, vất vả cho con rồi Tiểu Kiêu.” Ninh Lan lau nước mắt, nhẹ nhõm nói. 

Tôn Mạc lạnh lùng nói: “Anh không cần lãng phí tâm cơ đâu, cho dù anh chịu bỏ tiền thì ông chủ cũng sẽ không ra mặt chứng minh cho anh đâu.” 

Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc, xem ra cô ta đã biết anh định làm gì. 

“Không thử làm sao biết có được hay không.” 

Nói xong, Trình Kiêu bước vào cửa hàng. 

Tử Vân Các có thể nổi danh lẫy lừng ở Hà Tây đúng là cũng do có vốn liếng. 

Trình Kiêu vừa vào cửa hàng dã cảm nhận được một số đồ có cổ khí. 

Thông thường trong cửa hàng đồ cốt, có được một hai món đồ là hàng thật đã là rất hiếm rồi. Thế nhưng Tử Vân Các này lại có đến mấy món đồ thật, có thể thấy vốn liếng nhiều đến mức nào. 

Có lẽ là vì Tôn Đại Hải nên hôm nay cửa hàng không mở bán, chỉ có một ông chủ béo mập chừng năm mươi tuổi hơi hói ở trong cửa hàng. 

Cũng chính là người đàn ông to béo vừa cãi nhau với Tôn Đại Hải khi nãy. 

“Ông chủ, cuốn Ngũ Long Thần Châm kia là hàng giả.” Trình Kiêu nói với giọng khẳng định. 

Ông chú béo đen mặt, giận dữ quát: “Cậu bớt nói linh tinh đi! Tử Vân Các của tôi sao có thể bán hàng giả được?” 

Trình Kiều nói: “Ông chủ, tuy chất liệu của cuốn sách đó có thể làm giả, nhưng thuật châm cứu được ghi bên trong lại có một khuyết điểm vô cùng lớn. Ngũ Long Thần Châm thật sự chắc chắn sẽ không có khuyết điểm lớn như thế.” 

Ông chủ béo giật mình, nhưng rồi lại bật cười. 

“Chàng trai, cậu nói có khuyết điểm là có khuyết điểm à? Hơn nữa, cho dù thật sự có khuyết điểm thì có lẽ cũng là do trình độ y học của người xưa có hạn, không có nghĩa là hàng giả.” 

“Trừ khi cậu có thể lấy ra được Ngũ Long Thần Châm hàng thật.” 

Ông chủ béo chế giễu, ông ta đoán chắc rằng Trình Kiêu không thể có được Ngũ Long Thần Châm hàng thật. Cho dù Trình Kiêu có thì ai có thể chứng minh đó là hàng thật chứ? 

Đúng là Trình Kiêu không lấy ra được. 

Mặc dù anh có thuật châm cứu lợi hại hơn Ngũ Long Thần Châm cả trăm lần, nhưng những điều này không thể chứng minh được rằng Ngũ Long Thần Châm mà ông chủ bán ra là giả. 

“Ông chủ, chúng ta thương lượng đi, ông không cần hoàn tiền, chỉ cần thừa nhận cuốn Ngũ Long Thần Châm này có vấn đề, không phải do bác sĩ Tôn gây ra tai nạn y tế." 

“Như thế thì chuyện này sẽ dừng lại tại đây, được không?” 

Ông chủ cười khà khà: “Chàng trai, cậu đừng mơ nữa. Muốn gài bẫy tôi à, không có cửa đâu!” 

“Mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát nói là các người cản trở việc kinh doanh của tôi đấy!” 

Đúng như dự đoán của Tôn Mạc, ông chủ rất cảnh giác, không để lại bất kỳ sai sót nào cho Trình Kiêu tìm ra. 

eyJpdiI6IlNcL2xqcDIyNEZhVCt6eTBOeDNvSlBnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjllaU1hM25JKzZEXC9WWHQ0Mlh2cWZYQ1hoRmd1NkM0RktUU1ZFT0ZZaGNnK1JTZjQ4NnhxcjlZd1pzZnB6cGt6azhiVGpqaEs2bWszMVFVT0IwakF4bXBSMzNnd1pLamdrWDlYRmNkSEYxVmVpazhjaVhaakdzZ21kRVRYVXM3SlF4dGVnQ1hoQktldFwvZzBvTEk5RXpGMkxDVFpWVzZGKzdIS1VuTjUyQndXQTYydEpQSnl6WDhmNmJQMmV2RU9kK1FsNTUzSG1cL09vWVFSZDBEZU5LWGRSUERRT2gxRzNcL1FvczQyTU1KTGdrPSIsIm1hYyI6Ijk1OTQ5N2NkY2E4NzVjYzkzMWE0ZGNmMTM1M2E3YWU3OWFlNWIyZWVjNmZmYTNkNjhlY2YxMGEzZjE2MTE0YjAifQ==
eyJpdiI6Ik5DbFU2dnFncTM0UlV3WlFzOGJna0E9PSIsInZhbHVlIjoiU1h0RlJiQVA5c0VhUTVySzBPRkdZd0NweVNkTDA1dzlYd3NBVmJnREFFODZYTm15UUQ2YnNMMUg3MVwvRkNMeTFuWDV2dlU0bFVueTl3cGpVQmxvZkR3blc3WjV4b1VYTmVxclZQbERjTjFpa2NFOWR1WVZlVVh0OU9cL21BK1BuSDN0TWQyY3JaWmdGMGUwR1R5eXlEUGJwaWRIdlNXbmlaRGFQTENKWk9la3NGS0FoUVNUQXhiV3pcL1wvZjNWU2JQSktENmxvdkt4am1nVTRlb2UwaWJtOGRqejJ5UnhIYjZRbnp2QVlQZ3RCUk1CNzlwK0VJMHhFVUUzbjI1SjVteUQ0NTI1cHBEbDc1Y0xnZ1gxZkpCYVVcLzFzeDJNaUpHSHpWRmhyZHFPYmprS2o5c3VHRlVJYTlGSEhIcUxmUHNxenlLR0s0VGQyUUhRWFFRV1VUMjlhWnc9PSIsIm1hYyI6IjgzOTM2M2UxZGU0ZWNjNzYxMmRlZGU1ZTg3OWFmZWY4M2Q3M2NiM2VkODU0OGM5YzFiODBhMDUxYTM1N2I5MjUifQ==

“Không ngờ lại là linh ngọc!”

Ads
';
Advertisement